Cực Phẩm Rể Quý

Chương 38: Chương 38: Kinh hãi




Hồng Tam và Phương Thiếu Nghị tưởng đã nắm chắc phần thắng nào ngờ sự tình đảo ngược, mặt như trời quang nổi bão, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Phương Thiếu Nghị ném điếu thuốc xuống đất, giận dữ nói, “Lên, lên hết cho tao, mệt chết bọn nó.”

Siêu anh hùng chẳng qua cũng chỉ có hai tay, hắn không tin, mình đem bốn năm chục người lại không đánh lại được hai tên kia.

Cả đám cùng nhau xông lên, lô ghế này cũng không lớn, không biết từ bao giờ đã chật cứng.

Lúc này chỉ nghe từ trong truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, Phương Thiếu Nghị và Hồng Tam vô thức nắm chặt cánh tay mình, hệt như tay mình cũng bị bẻ gãy.

Chưa được mấy phút, đám người tràn vào lô ghế liên tục lùi ra ngoài.

Có yêu tiền, thì cũng phải yêu mạng, mạng cũng bất thì còn cần tiền để làm gì.

Bàng Phi lấy một chọi năm mươi, dọa đám người kia liên tiếp lùi về sau.

Nhìn mấy kẽ đang gục trên đất kia, gãy tay, gãy chân, có kẻ cổ còn bị vặn thành một tư thế kỳ dị, chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Vậy còn ai dám xông tới chứ!

Ra tay tàn nhẫn như vậy, có cho nhiều tiền hơn cũng không dám thí mạng!

“Không muốn chết thì cút cho tao!” Mấy câu lạnh nhạt này cũng đủ khiến lũ chó săn bỏ chạy tứ tán như được đại xá.

Tràng diện bốn năm mươi người, chỉ trong chốc lát đã trốn sạch, chỉ còn lại Phương Thiếu Nghị Hồng Tam cùng mấy tên chó săn bị đánh gục trên đất không bò dậy nổi.

Hai mắt Bàng Phi đỏi ngầu, bước từng bước qua chổ Phương Thiếu Nghị, đối phương liên tiếp lùi về sau, mãi đến khi lưng tựa sát tường, không còn đường lui nửa.

“Hồng Tam, Hồng Tam, mau cứu tôi...” Phương Thiếu Nghị sợ đến mức tròng mắt cũng sắp lồi ra.

Tên Hồng Tam này không chỉ dẻo miệng, mà làm người cũng rất xảo trá, gã nhìn mấy người đang nằm trên đất, tuy bị thương nhưng cũng không nguy đến tính tính mạng, nói cách khác người này muốn đánh người chứ không muốn giết người.

Trước mắt đây là lúc Phương Thiếu Nghị cần mình nhất, nếu có thể nhân cơ hội này trả giá một chút, vậy nhất định có thể làm Phương Thiếu Nghị cảm động.

Nghĩ đến đây, Hồng Tam liền cố ý giơ tay trái, đánh lên người Bàng Phi.

Tay trái gãy thì gãy, tay phải không sao là được.

“Rắc...” Tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lúc tay bị bẻ gãy, gã vẫn khó mà chịu được cơn đau thấu tim can.

Hồng Tam dựa thế ngã trên đất, kêu lên “Không... Không được đụng đến thiếu gia nhà ta...”

Thằng khốn này diễn thật tự nhiên, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.

Giờ ngày cả chổ dựa duy nhất cũng đổ, Phương Thiếu Nghị hệt như con cừu non lạc đàn, sợ đến cẳng chân cũng run lên.

Nhưng hắn vẫn mạnh miệng, “Mày... Mày dám dụng đến một sợi tóc của tao, nhà họ Phương sẽ không tha cho mày...”

Thời Phong thật muốn đá thằng này một cái, mẹ nó còn làm màu, có ông bố tài giỏi thì hay lắm sao, bản thân chỉ là một thằng hèn, cái loại đem cha ra dọa người là đáng kinh nhất mà!

“Anh Bàng à, em đánh nó được không?”

“Mày...” Phương Thiếu Nghị không ngờ họ không hề bị mình uy hiếp, thằng này kích động như vậy rõ ràng là rất muốn đánh mình.

Phương Thiếu Nghị chưa từng gặp chuyện như vậy, xin tha thì làm không được, mà không xin thì nhìn mấy đứa chó săn đang nằm trên đất kêu rên, hắn lại vô thức ôm chặt tay mình.

Từ nhỏ đến lớn, kể cả chích thuốc hắn cũng kêu đau, lần trước bị Bàng Phi đập đầu còn để lại sẹo, lúc bác sĩ khâu, hắn còn không ngừng kêu khóc, thiếu chút đánh chết bác sĩ kia.

Loại đau đơn như bẻ gãy tay chân, mẹ nó, hắn chịu nổi sao?

“Bọn mày... Bọn mày đừng làm bậy, chuyện hôm nay, tao... tao có thể bỏ qua.” Hắn cân nhắc một lúc vẫn là thỏa hiệp, mặt mũi đương nhiên quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Thời Phong không ưa hắn nói mấy lời này, “Mày không truy cứu, chuyện hôm nay là do mày, mày còn muốn truy cứu gì hả? Nói đi?” Lời vừa nói, đầu Phương thiếu nghị liền bị đánh.

Phương Thiếu Nghị tức tối siết chắc nắm đấm, lại không dám động thủ, khúm núm nói, “Đúng, đúng là do tôi, là tôi không đúng, tôi không nên truy cứu.”

Thời phong cười lớn, “Nói to lên xem nào, đem mấy lời vừa nói nói lớn lên nào! Nói đi, câm điếc rồi à!”

Phương Thiếu Nghị cắn răng lập lại.

Thời Phong hung hăng đá lên mông hắn, “Con mẹ nó, sau này đừng có mà ức hiếp người khác, nếu không, chúng tao gặp mày lần nào đánh lần đó, nghe rõ chưa? Tao hỏi mày, nghe rõ chưa?”

“Nghe... nghe rõ.” Phương Thiếu Nghị hận không thể chung đầu xuống đất.

Thời Phong thỏa mãn vỗ vỗ tay, trở lại đứng cạnh Bàng Phi, “Anh Bàng, may mà anh giỏi, anh xem, thằng nhãi này giờ y chang con cừu con bị ngã...”

“Đừng nói nửa, đi thôi!” Bàng Phi ra tay là do bất đắc dĩ, anh hiểu rõ chuyện hôm nay đã làm mất lòng nhà họ Phương, sau này sợ khó mà yên ổn.

Mấy gã chó săn bỏ trốn kia không chừng sẽ dẫn đến phiền phức lớn, cách tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhìn hai người dần biến mất khỏi hành lang, cơn tức đang nghẹn trong ngực Phương Thiếu Nghị rốt cuộc cũng có thể phát tiết, hắn đấm đá liên tục lên tượng, “Họ Thời, họ Bàng kia, bọn mày chờ đó cho tao!”

tnt co ro trong góc, cô tự nhận chuyện gì cũng từng thấy qua, vậy mà đây là lần đâu tiên tháy cảnh mấy chục người vây đánh hai người. Thắng bại đã rõ, vậy mà hai người đó lại có thể lấy ít thắng nhiều, đặc biệt là người đàn ông lạnh lùng kia, dáng vẻ dũng cảm, tàn nhẫn, lại bình tĩnh kia thật khiến tnt mở rộng tầm mắt.

Rời Thủy Vân Gian, trời đã tờ mờ sáng, ánh bình minh xuyên qua những tầng mây rơi trên nên đất thành từng điểm sáng.

Thời Phong vặn eo bẻ cổ, cảm thán đêm nay thật thoải mái, đã lâu rồi chưa từng có trải nghiệm kích thích như vậy.

Nói đi nói lại, tối nay anh định dẫn Bàng Phi đi chơi bời, ai biết lại gặp chuyện này, cũng không hay lắm. “Anh Bàng, hôm nào em lại mời đi chơi nhé, lát về em xem lại ngày hoàng đạo đã...”

Bàng Phi ngắt lời, “Mấy chổ thế này, sau này cậu bớt đi đi...”

Bàng Phi không thích mấy chổ thế này, lần sau đổi chổ khác là được.

Hai người đi ăn sáng rồi đến công ty.

Thời Phong đưa chìa khóa phòng nghỉ cho Bàng Phi, để anh vào đó nghĩ ngơi một lát, mình thì đi làm việc.

Bàng Phi không ngủ được cứ nằm trăn trở, lời An Dao nói cứ quẫn quanh trong đầu anh.

Mình cứ nhượng bộ rồi kiên trì hết lần này đến lần khác, rốt cuộc có đáng không?

Chuyện này anh mãi vẫn không hiểu, thật bối rối.

Anh nằm đến giờ làm việc rồi rời phòng nghỉ, trả chìa khóa lại cho Thời Phong.

Thời Phong nói, “Anh Bàng, hay anh ngủ thêm chút đi, xem như hôm nay anh nghĩ có lương.”

“Ngủ không được.” Bàng Phi đáp rất ngắn gọn.

Thời Phong nói, “Nếu ngủ không được, vậy hai chúng ta đến bệnh viện thăm Hà Huy đi, từ khi tên đó nghe nói anh lấy chai bia đập đầu Phương Thiếu Nghị, suốt ngày cứ nói anh là đại anh hùng trong lòng cậu ta, còn nói mai mốt xuất viện phải tìm anh bái sư học nghệ.”

Tính tình Hà Huy rất hiền lành, tuy Bàng Phi quen biết chưa lâu, nhưng anh ta vẫn dạy cho Bàng Phi nhiều thứ, cũng xem như một nữa thầy.

“Đi.”

Thời Phong nhanh chóng xử lý xong công việc rồi giao cho Quan Thanh tiếp tục xử lý, sau đó theo Bàng Phi đến bệnh viện.

Hà Huy và An Dao ở cùng một bệnh viện, đều là chi nhánh thứ hai của bệnh viện Thành đô, cũng là ngoại khoa.

Bàng Phi đứng ngoài hành lang, chậm chạm không bước.

Thời Phong thấy lạ liền hỏi tại sao?

“Không có gì.” Bàng Phi tự khinh bỉ mình, đừng nói là mình sợ gặp An Dao và An Lộ đấy, mà chẳng lẽ vì sợ gặp hai người đó liền không gặp Hà Huy, mình khúm múm như vậy từ bao giờ thế.

Tục ngữ có câu, sợ cái gì gặp ngay cái đó.

Mắt thấy vừa đến phòng bệnh của Hà Huy, lại gặp ngay An Lộ vừa bước khỏi phòng vệ sinh.

“Hôm qua anh chết đây đấy hả, bỏ một mình tôi chăm sóc cả đêm, anh xem mắt tôi thâm rồi này, anh kêu tôi làm sao đi học đây?” An Lộ cằn nhằn suốt.

Thời Phong âm thầm le lưỡi, cảm thấy tiếc cho Bàng Phi, nhưng dùng sao đây cũng là chuyện nhà người ta, mình cũng không tiện nhúng tay, chỉ có thể giúp Bàng Phi tạm thời thoát ly khổ hải, “Cô bé xinh đẹp ơi, tôi là sếp của anh Bàng, tôi tên Thời Phong, Thời trong thời gian, Phong trong sơn phong.”

“Tối qua công ty có việc đột xuất nên mới gọi anh Bàng đi tăng ca, cô đừng trách hắn nhé, có trách thì trách tôi này.”

An Lộ chống nạnh nhìn Thời Phong, “Tôi đương nhiên phải trách anh, nhanh chóng thường tiền đi, một hộp mặt nạ mắt gí 689, muốn hồi phục lại nét đẹp của tôi cần ít nhất ba hộp.”

“Chuyện nhỏ, lát nữa em thêm Wechat, tôi chuyển khoản cho. Nhưng giờ tôi có việc, khi khác trò chuyện nhé.”

Dứt lời, liền lôi Bàng Phi đi.

Đương nhiên không thể trực tiếp đến phòng Hà Huy, nếu để An Lộ phát hiện, vậy còn không phải gây phiền phức cho Hà Huy hay sao.

Hai người rời hành lang trước, rồi đợi An Lộ đi, mới quay vào.

“Anh Bàng à, vừa rồi cô em vợ của anh thiệt xéo xắt nha, còn nhỏ như vậy mà đã miệng lưỡi bén nhọn thế rồi...” Nhận ra mình nói sai, Thời Phong vội che miệng.

“Anh Bàng, anh xem em ăn nói kiểu gì thế này... Thôi thôi thôi, là em nói bậy thôi.”

“Đừng tự trách nữa, đi thôi, chúng ta đi thăm Hà Huy.”

Vết thương của Hà Huy đã ổn định, mấy hôm nữa là có thể xuất viện.

Trên đầu quấn thật nhiều băng gạc, gói y như xác ướp.

Tình trạng của Hà Huy cũng không tệ lắm, đang nói nói cười cười với hai người chăm sóc, thỉnh thoảng còn đánh bài nữa.

Thấy Thời Phong và Bàng Phi đến thăm mình, anh rất vui, “Sếp Thời, Bàng Phi, mọi người đến rồi sau, mau tới đây mau tới đây, ngồi xuống rồi nói.

Thời Phong là người không quen đem chuyện giấu kín trong lòng, liền kể chuyện hôm qua cho Hà Huy nghe, “Đưa số tài khoản đây, tôi chuyển tiền cho cậu.”

“Này đâu được, tôi đâu thể lấy nhiều vậy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.