Mấy ngày nay Bàng Phi luôn ở bệnh viện, thứ nhất là có thể ở với ba nhiều hơn, thứ hai là để ngừa người của nhà họ Phương chơi xấu sau lưng.
Không thân mật với Lâm Tĩnh Chi trong một khoảng thời gian ngắn, vậy mà anh lại thật sự rất nhớ người phụ nữ nhỏ thẹn thùng đó.
Ngày ấy vội vàng từ biệt, ít nhiều gì trong lòng Lâm Tĩnh Chi cũng cảm thấy hơi mất mát. Cô ấy muốn chờ Bàng Phi gọi điện thoại hoặc tới tìm mình nhưng dù có làm thế nào cũng không chờ nổi, thật sự không chịu nổi, cô ấy đành phải gửi tin nhắn cho Bàng Phi: Chị chán quá đi!
Bàng Phi biết cô ấy đang nhớ mình, bảo cô ấy đêm nay sẽ tới.
Làm xong chuyện ở khách sạn, Lâm Tĩnh Chi về nhà sớm, cô ấy mua thật nhiều đồ ăn, chờ đêm nay Bàng Phi tới rồi sẽ thể hiện tài năng.
Xe đang chạy trên đường thì di động của Bàng Phi lại vang lên, điện thoại của An Kiến Sơn gọi tới.
Nếu là những người phụ nữ khác ở nhà họ An, anh có thể không nghe máy, nhưng đối với An Kiến Sơn thì anh luôn cảm thấy có một chút kính sợ nên không thể không nhận.
“Bàng Phi à, đêm nay con về ăn cơm đi, ba muốn uống vài ly với con.”
“Ba, đêm nay con có việc, không về đâu.” Bàng Phi trả lời thẳng thắn.
An Kiến Sơn đã chuẩn bị từ trước: “Cần phải trở về, ba có chuyện rất quan trọng muốn nói với con. Nếu con không quay về thì ba vẫn cứ đợi, mãi đến chừng nào con trở về mới thôi.”
Nói xong, ông trực tiếp cúp điện thoại.
Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với An Kiến Sơn lắm Bàng Phi vẫn khá hiểu tính cách của ông ta.
“Tĩnh Chi, đêm nay tôi phải về nhà họ An một chuyến, cô không cần phải chờ tôi.” Bàng Phi rất khó mở miệng, người phụ nữ nhỏ này từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động liên lạc với mình, hôm nay lại bỏ qua thể diện gửi tin nhắn cho anh, nói sẽ chuẩn bị tỉ mỉ một phen.
Hiện giờ Bàng Phi lại tạt cho cô ấy một chậu nước lạnh, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng, thật ra Bàng Phi lại hy vọng cô ấy có thể trách cứ anh một phen, nhưng Lâm Tĩnh Chi lại quá rộng rãi, còn dặn dò anh đi đường chú ý an toàn, không hề có ý ghen tuông.
“Vậy buổi tối cậu nghỉ ngơi sớm nhé.”
Nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại, nụ cười trên mặt Lâm Tĩnh Chi dần dần biến mất.
Nói không thất vọng là giả, nhưng cô ấy biết, bướng bỉnh sẽ chỉ càng đẩy Bàng Phi xa hơn, nếu đã chuẩn bị sẽ làm một tình nhân ngoan ngoãn hiểu chuyện thì phải biết tuân thủ hứa hẹn.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần Bàng Phi yêu cầu, cô ấy đều sẽ là người đầu tiên đứng ra. Vào lúc Bàng Phi không cần, cô ấy liền sẽ ngoan ngoãn, không rước thêm phiền toái cho anh.
Kể từ ngày tạm biệt, toàn bộ nhà họ An trở nên giống như một người mất đi linh hồn.
Từ sớm đến tối không khí nặng nề, không hề có chút không khí sinh động nào.
An Kiến Sơn nghĩ chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, hẳn là Bàng Phi cũng đã hết giận nên muốn thừa cơ hội này để khuyên anh một chút, biết đâu còn có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này.
“Ba, thân thể của ba không tốt lắm, uống ít chút.”
Nhiều ngày không gặp nhưng thật ra tinh thần của Bàng Phi trở nên càng sáng láng, giống như không có chuyện gì mà ăn cơm, nhưng trừ An Kiến Sơn ra, anh không nói gì với ai.
An Lộ cố ý ngồi xuống trước mặt anh: “Anh rể, anh thật sự không cần cái nhà này à? Anh rể!”
An Lộ hết chiêu, lúc trước khi cô ta làm nũng dính sát vào Bàng Phi, Bàng Phi luôn e sợ tránh không kịp như bị ong quấn, hiện giờ cô ta kéo cũng được, dựa vào người anh cũng được, Bàng Phi đều chỉ lạnh nhạt tránh khỏi cô ta, không trả lời cô ta.
Tào Tú Nga cũng thử nói chuyện với Bàng Phi, nhưng cũng không có kết quả.
Còn An Dao thì vẫn luôn cúi đầu ăn cơm không nói câu nào, cũng không làm gì.
An Kiến Sơn đặt đũa xuống thật mạnh: “An Dao, chồng con đã quay lại mà thái độ của con như vậy à? Xới cơm cho Bàng Phi đi.”
An Dao đứng lên cầm chén Bàng Phi, xới cơm cho anh rồi ném đến trước mặt anh như đang vứt rác. Truyện Đô Thị
An Kiến Sơn nổi giận: “Con thái độ gì thế, tống cổ ăn xin à?”
“Ba, con ăn no rồi, con còn có việc, con đi trước đây.” Trước khi quay về, Bàng Phi còn ảo tưởng, có lẽ mấy ngày chia cách này sẽ có thể hòa hoãn được mối quan hệ giữa anh và An Dao, hiện tại xem ra vẫn là anh vì quá yêu nên ảo tưởng.
Ăn bữa cơm thôi mà cũng khó chịu như vậy, nếu ở lại qua đêm, chẳng phải là càng khó chịu hơn sao.
Rời khỏi nhà họ An, anh còn có nơi để đi tốt hơn, không phải người phụ nữ nhỏ Lâm Tĩnh Chi nọ còn đang chờ anh đấy sao.
Đèn trong phòng còn sáng, Lâm Tĩnh Chi chưa ngủ.
Bàng Phi mở cửa, rón ra rón rén tiến vào, thấy Lâm Tĩnh Chi đang mặc một bộ đồ ngủ tình thú màu đen ngồi ở sô pha xem bản tin thời sự trên TV, người phụ nữ này rất hay thất thần!
Anh lặng lẽ vòng đến sau người Lâm Tĩnh Chi, chụp lấy bả vai cô ấy, Lâm Tĩnh Chi hét lên, túm lấy gối đánh anh.
Không ngờ rằng trông người phụ nữ này nhỏ nhỏ gầy gầy, sức lực lại mạnh kinh người.
“A, sao lại là cậu? Không phải cậu đi nhà họ An à?” Lâm Tĩnh Chi bị Bàng Phi kéo vào trong lồng ngực ôm chặt, vừa kinh ngạc vui mừng vừa thẹn thùng. Tuy rằng mình ăn mặc như thế này là chuẩn bị riêng cho Bàng Phi, nhưng Bàng Phi đột nhiên xuất hiện như vậy, thực sự làm cho cô ấy chưa kịp chuẩn bị tâm lý chút nào.
Ánh mắt nóng cháy của Bàng Phi nhìn quét cô ấy từ trên xuống dưới một lần, ngọn lửa trong bụng dưới đã cháy lên.
Hô hấp ấm áp truyền đến bên tai: “Nhớ chị nên mới tới đấy.”
“Gạt người, tôi không thèm tin.” Lâm Tĩnh Chi đấm nhẹ vào ngực anh.
Bàng Phi dùng một chút lực, trực tiếp ôm mông cô ấy nhấc lên: “Không tin à? Lát nữa tôi sẽ chứng minh cho chị xem.”
Bàng Phi đi rồi, An Kiến Sơn cũng ăn uống gì nữa, được Tào Tú Nga đỡ vào trong phòng ngủ.
Ông ta đã làm những gì có thể, có thể cứu chữa cũng đã cố cứu chữa, nhưng rốt cuộc đây vẫn là chuyện giữa hai vợ chồng An Dao và Bàng Phi, dù cho ông ta có ép buộc đi nữa, An Dao không chịu vui vẻ với Bàng Phi thì cũng vô dụng thôi.
Ông ta không trách ai, chỉ biết nhận lỗi về chính mình, mấy năm nay ông ta không hoàn thành trách nhiệm của một người chồng và một người cha, mới làm cho An Dao càng lúc càng lạc lối trên con đường tình cảm.
“Chị, không phải chị đã đồng ý với ba là sẽ không làm như vậy sao, anh rể khó khăn lắm mới trở về, chị không thể lộ ra gương mặt tươi cười à.” An Lộ cũng không khỏi trách cứ An Dao.
Một bữa cơm tốt đẹp đều bị An Dao làm rối tung lên dẫn đến thất bại, bây giờ nói lại, Bàng Phi lại đi rồi, lần sau người ta có còn chịu trở về không còn chưa dám chắc.
An Dao cứng họng: “Chị đã cố gắng lắm rồi, mọi người còn muốn chị thế nào nữa?”
“Dm, chị nói đó là cố gắng à? Chị cố gắng vui vẻ cho anh rể xem, hay là chị cố gắng đẩy anh rể vào trong lòng của người phụ nữ khác đây? Thôi thôi thôi, em không lo được chuyện của chị nữa đâu, ngủ đi. Nhưng em phải nhắc nhở chị một câu, đừng hối hận đấy.”
Đi hết rồi, tất cả mọi người đều đi rồi, lỗ tai của An Dao rốt cuộc đã có thể yên lặng được một lát.
Chỉ là, trong lòng cô vẫn nặng trĩu như cũ, như bị một tảng đá lớn đè lên.
Làm cho Bàng Phi tức giận bỏ đi đúng là mục đích của cô, nhưng sau khi nhìn thấy Bàng Phi thật sự quả quyết bỏ đi, cô lại nổi giận một cách khó hiểu.
Trái tim của nữ nhân giống như cây kim ở dưới biển, có đôi khi các cô ấy cũng không tự biết bản thân mình muốn gì.
Vất vả lắm mới thu phục xong nhà họ Phương, cho rằng có thể sống những ngày tháng yên ổn rồi thì bên phía nhà họ La lại có chuyện mới phát sinh.
Là chuyện có liên quan một chút đến La Lượng, Trầm Ngưng Tâm truyền tin đến, nói là La Lượng tham gia chuyện đấu quyền anh phi pháp.
Muốn dùng chuyện này để hất đổ La Lượng, hất đổ nhà họ La thì còn lâu mới đủ, nhưng ít ra, chuyện này giống như là một lỗ hổng, xé rách gương mặt thật của nhà họ La vốn trong sạch từ trước đến giờ.
La Lượng có thể tham gia đấu quyền anh phi pháp, vậy thì hắn ta cũng sẽ có thể tham gia những chuyện phạm tội khác, nếu tìm hiểu nguồn gốc thì có thể tóm được nhược điểm của hắn ta.
“Chuyện này dừng lại ở đây, cô đừng theo dõi hắn ta nữa.” Nhiệm vụ kế tiếp có thể sẽ liên quan đến tính mạng, Bàng Phi không muốn làm liên lụy Trầm Ngưng Tâm.
Trầm Ngưng Tâm cũng biết năng lực của mình có hạn, liền gật đầu đáp vâng.
“Còn có chuyện gì à?” Bàng Phi tinh mắt, phát hiện vẻ mặt của cô ta hơi kì lạ.
Trầm Ngưng Tâm kéo anh sang một bên, nhỏ giọng nói thầm: “Là chuyện liên quan đến Phương Thiếu Nghị, gần đây không phải là nhà bọn họ gặp chút chuyện phiền toái đấy à, anh ba anh ta cứ la mắng anh ta mãi, chỉ cần tâm trạng anh ta không tốt thì sẽ tới đây tìm tôi.”
“Tôi biết anh ta có ý với tôi, nhưng tôi thật sự không thích anh ta, anh ta cũng không dám làm gì tôi nhưng anh ta cứ trút giận lên các cô gái. Ngày hôm qua có một cô gái ra ngoài thuê phòng với anh ta, còn chưa trở về nữa, hơn nữa hôm nay Phương Thiếu Nghị cũng không đến.”
“Tôi cứ nghĩ có khi nào cô gái đó đã xảy ra chuyện rồi không? Tôi nghe các chị em khác nói, Phương Thiếu Nghị rất biến thái, thường xuyên chơi những kiểu mới mẻ đa dạng, chỉ cần không khống chế tốt thì sẽ dễ xảy ra chết người.”
“Cô gái đó là do tôi dẫn tới, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ biết ăn nói với nhà cô ấy như thế nào.”
“Thật sự không ổn, báo công an đi.” Bàng Phi đề nghị.
Trầm Ngưng Tâm vội vàng lắc đầu: “Chuyện này làm sao tôi dám báo công an, hiện tại mại dâm bán thân đều là phạm pháp, một khi cảnh sát điều tra, không phải thanh danh cô gái ấy sẽ bị hủy hoại hay sao. Anh Bàng, tôi muốn phiền anh hỗ trợ điều tra một chút, có thể điều tra ra bao nhiêu cũng được.”
“Cũng được.” Thật sự không có cách từ chối chuyện nhỏ như thế này.
Bàng Phi sẽ không điều tra, trực tiếp tìm Phương Thiếu Nghị là xong chuyện.
Muốn thăm dò dấu vết do cậu chủ ăn chơi đó để lại cũng không phải việc gì khó, đi đến các câu lạc bộ giải trí lớn hỏi thăm một phen thì sẽ có thể phát hiện được dấu vết để lại.
Thủy Vân Gian vẫn luôn là nơi Phương Thiếu Nghị hay tới nhất, lần này lại rất kì lạ, vậy mà thằng nhãi ấy lại chui vào một quán bar hạng ba để mua vui.
Lúc Bàng Phi tìm thấy anh ta, Phương Thiếu Nghị đã uống say khướt, đang đùa giỡn một nữ nhân viên bán rượu.
“Này, anh làm gì thế?” Nữ nhân viên bán rượu đó tính tình cũng đanh đá, bị Phương Thiếu Nghị sờ soạng, hất tay tát một bạt tai, đáng tiếc cái tát đó lại bị bắt lại.
Phương Thiếu Nghị kéo cô ta đến trước mặt mình, đôi mắt mơ màng dâm dục xoay tròn: “Em gái nhỏ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, còn trinh đúng không. Anh khai bao cho em chịu không nè? Nói, một đêm bao nhiêu tiền?”
“Tôi dm anh, buông tay ra!”
Cô gái nọ hung hăng giẫm mạnh lên trên chân Phương Thiếu Nghị.
Phương Thiếu Nghị bị đau, sắc mặt đỏ lên, tát một cái, đánh cô gái nọ ngã lăn ra trên mặt đất, khóe miệng xuất hiện vết máu.
Sau đó, anh ta chạy tới, một chân đạp lên tay cô gái đó: “Mẹ nó, còn dám giẫm tao, ăn mặc như vậy còn giả vờ trinh nữ ngây thơ cái gì, hôm nay ông đây phải lột sạch mày ngay tại chỗ, xem mày có còn trinh không mới được.”
Đám người ồn ào theo: “Lột đi! Lột đi! Lột đi!”
Dưới tác dụng của cồn, Phương Thiếu Nghị còn biết quan tâm chuyện gì nữa, nắm lấy cổ áo cô gái bắt đầu xé.
Bàng Phi không nhìn nổi, bước qua mấy bước, cứu cô gái ra khỏi tay anh ta.
“Lại là mày... Mày cái thứ âm hồn không tan, tao đã trốn đên đây rồi, vậy mà dm mày còn tìm được tao.” Phương Thiếu Nghị lung lay, gương mặt ửng đỏ.