Cực Phẩm Rể Quý

Chương 141: Chương 141: Luật sư mặt lạnh




 

 

An Lộ ra tay đánh người trước là cô ta sai, nhưng sao cô ta lại không nghĩ tới việc tại sao đang yên đang lành người ta lại đánh cô?

“Đại luật sư Lăng, lẽ nào cô không tò mò tại sao chúng tôi lại đánh cô sao, không tò mò rốt cuộc chúng tôi là ai hay sao? Đến một người được rèn luyện đặc biệt như Bàng Phi cũng không tránh được cảm giác tò mò, người phụ nữ này cũng thật kỳ lạ, quả là không bình thường chút nào.

Đáp lại câu hỏi mà Bàng Phi đưa ra, Lăng Nhan chỉ cười khẩy đáp lại: “Xin lỗi, cho dù cho các anh có nhận sai người, hay còn vì những lý do nào khác nữa mà ra tay với tôi, hoặc giữa chúng ta liệu có phải có hiểu lầm gì đó thì tôi cũng không hề tò mò. Những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là các anh đã đánh tôi, khiến tôi bị thương. Tôi có thể kiện các anh ngay lập tức!”

“Dù gì mọi người cũng đã biết thân phận của tôi, vậy thì tôi không cần phải phí lời nữa. Hai người liệu đi tìm luật sư giỏi nhất đi, nếu không đừng trách tôi ra tay nhẫn tâm.”

An Lộ vô cùng tức giận, bước ra từ phía sau Bàng Phi “Hứ, cô đúng là phụ nữ không vậy? Tôi thấy cô đáng ra nên là loài súc sinh máu lạnh thì đúng hơn, cô là rắn, là cá sấu, cô là loài động vật máu lạnh nhất trong tất cả các loài trên thế giới.”

“Cô không tò mò cũng không sao, điều này cũng không ngăn cản được việc tôi nói với cô sự thật. Nói cho cô biết, tôi là một người xa lạ, tôi với cô không thù không oán, nhưng tôi không thể chịu được việc cô giúp đám cặn bã đó đi kiện, khiến cho hai mẹ con tốt bụng đó phải vào tù.

“Bây giờ cô đã biết rõ rồi chứ, tôi đánh cô chính vì chuyện này. Nói cho cô biết, nếu cô muốn biện hộ thay cho họ, tôi sẽ lại đánh cô đó. Cô cứ khởi kiện đi, chỉ sợ cô sẽ không bỏ tù được tôi cả đời đâu, đợi khi tôi ra rồi, tôi sẽ lại đánh cô. Loại người xấu xa như cô sống trên đời này cũng chỉ gây ô nhiễm không khí, hao tốn lương thực mà thôi.”

Lần này Bàng Phi cũng không ngăn cản nữa, chỉ cần An Lộ không động tay động chân nữa là được.

Tuy lời nói có chút hơi quá đáng, nhưng đó là sự thật.

Đối mặt với một An Lộ đang vô cùng kích động và nói ra những lời lẽ xúc phạm, Lăng Nhan vẫn không nhúc nhích, gương mặt lạnh lùng đầy sự chế nhạo: “Nhạt nhẽo!”

Những lời mắng mỏ của An Lộ trước mặt cô ta như mấy câu đùa giỡn, người ta chỉ buông nhẹ một câu “Nhạt nhẽo” là coi như mọi chuyện được hóa giải.

Người phụ nữ này có chỗ nào giống người cơ chứ, rõ ràng là động vật máu lạnh mà.

“Anh rể, anh nhìn này, loại người này mặt dày thật đấy. Em đã nói như vậy mà cô ta vẫn không hề có phản ứng gì, anh nói xem cô ta còn có lương tâm nữa hay không. Loại người như này đáng bị đánh, anh nói xem có đáng không? An Lộ bị kích động đến mức không thể bình tĩnh được, tính tình nóng nảy dễ kích động của cô bé này thật chẳng thay đổi chút nào, không nhớ một chút nào lời dặn của Bàng Phi trước khi đến đây.

Bàng Phi cũng không trách mắng cô nữa. Cô luật sự họ Lãnh này thật swh quá máu lạnh và vô tình. Anh ta cũng đã từng gặp nhiều loại người, nhưng người kì lạ như vậy thì đúng là lần đầu gặp.

Có nói nhiều lời với cô ta cũng chẳng có tác dụng gì. Người ta vốn đã chẳng để tâm đến chuyện đó, dù sao cũng chỉ là một cậu nói “Chờ bị khởi kiện đi.”, cũng chẳng còn cách nào khác.

“Đi thôi.”

An Lộ tức giận, chỉ như vậy là xong sao?

“Anh rể, không được đi, phải khiến cho cô ta đồng ý với chúng ta sẽ không biện hộ giúp cho đám người đó nữa.” An Lộ lại bực tức, cô vẫn không quên mục đích trước khi đến đây.

So với sự tức giận và phẫn nộ của bản thân thì hai mẹ con tốt bụng vô tội kia cần được giúp đỡ hơn.

Bàng Phi kéo cô ra ngoài: “Em cảm thấy chúng ta có thể thuyết phục được cô ta sao?”

Đối với những người cứng đầu này, có nói nữa cũng chỉ tốn nước bọt thôi.

Chuyện này Bàng Phi cũng không quan tâm nữa, thế giới này rộng lớn như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện oan ức, sai trái, đâu có thể quan tâm hết được.

Nhưng việc luật sư họ Lăng đó nói sẽ khởi tố An Lộ thì anh không thể không nhúng tay vào.

Một người luôn tự cho bản thân mình đúng, tàn nhẫn máu lạnh đến cùng cực, Bàng Phi muốn cho cô ta sáng mắt ra, đả kích sự tự tin của cô ta.

“Chuyện này nhất định không thể giải quyết theo cách của em được, anh vừa nghĩ ra một cách, nhưng em phải đồng ý với anh, không được hành động một cách kích động nữa.”

An Lộ không thể nhẫn nại được như Bàng Phi, sự khích động trong cô ngày càng lớn hơn, cô thật sự phát điên mỗi khi nhớ đến người phụ nữ máu lạnh và tàn nhẫn đó.

“Tức chết đi được, thật là tức quá đi mà. Trên đời này sao lại có loại người như vậy được chứ.”

“Rốt cuộc em có đồng ý với anh không?”

An Lộ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo Bàng Phi: “Được rồi được rồi, em đồng ý với anh, nhưng anh phải đảm bảo với em anh nhất định sẽ giải vây giúp cho mẹ con hai người họ.”

Sự việc này đã được đưa lên tòa án để tiến hàng các thủ tục pháp lý, chỉ cần có đủ bằng chứng chứng minh hành vi phạm tội của ba tên tội phạm đó, vậy thì hành động của hai mẹ con kia có thể được coi là phòng vệ chính đáng và sẽ không bị kết tội.

Còn với cô gái bị xâm phạm, nói một cách đúng hơn thì cô ấy là người bị hại. Luật pháp Trung Quốc được dùng để bảo vệ người bị hại, nhưng từ khi nào mà người bị hại lại trở thành hung thủ và là người phải đi xin lỗi?

Lời ngụy biện của Luật sư Lăng là dối trá, nhưng cũng phải tuân theo pháp luật.

“Chuyện này không hề không công bằng như em nghĩ đâu, mọi người đều được bình đẳng trước pháp luật, luật sư Lăng đó dù có giỏi biện hộ đến đâu thì cũng không thay đổi được bản chất của sự thật. Sự việc lần này dẫn đến kết cục như ngày hôm nay điểm mấu chốt là thiếu đi nhân chứng.”

Luật sư Lăng đó đã nắm được điểm mấu chốt, nên mới đổi trắng thay đen, nói cô gái đó cố tình câu dẫn ba người kia, khiến hành động của người mẹ trở thành tội cố ý làm hại. “Việc em và Tiểu Mao cần làm bây giờ không phải là việc tỏ thái độ với luật sư Lăng, mà là tìm cho bằng được nhân chứng của sự việc này.”

Lúc này đầu óc An Lộ đang rối bời, lời nói của Bàng Ph như một ngọn đèn thắp sáng con đường phía trước mặt cô.

An Lộ vô cùng lo lắng cho sự việc lần này, cô đồng ý với Bàng Phi sẽ không hành động hồ đồ nữa, chuyên tâm cùng Tiểu Mao tìm cho ra nhân chứng.

Gia đình của ba đứa bé phạm tội đều rất giàu có, còn gia đình hai mẹ con gặp chuyện thì lại nghèo khó, cô con gái bị bệnh đao. Hoặc có thể có nhân chứng, nhưng nhân chứng sợ phiền toái nên không ai dám ra mặt.

Chuyện này đã bị kéo dài cả nửa ngày trời, lúc Bàng Phi đến chỗ Lâm Tĩnh Chi cũng đã hơn bốn giờ chiều rồi.

Lần trước anh có để ý đồ trang điểm của Lâm Tĩnh Chi dùng cũng sắp hết rồi, nên anh đã cố ý mua tặng cô một bộ, ở bên nhau lâu như vậy nhưng anh chưa bao giờ tặng cô những món đồ như vậy.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, Lâm Tĩnh Chi mặc bộ đồ ngủ, đang bận rộn trong bếp, Bàng Phi lặng lẽ bước lại gần, ôm cô một cái từ phía sau.

“Ối.”

Trầm Ngưng Tâm giật mình kêu lên, con dao làm bếp trong tay xước qua má của Bàng Phi.

Nghe thấy âm thanh đó, Bàng Phi lập tức thả tay ra.

Anh quên mất rằng Trầm Ngưng Tâm cũng đang ở cùng với Lâm Tĩnh Chi, dáng vẻ của hai người cũng giống nhau, Trầm Ngưng Tâm lại đang mặc đồ ngủ của Lâm Tĩnh Chi. Vậy nên mới có sự hiểu nhẫm ban nãy.

“Xin lỗi xin lỗi…” Bàng Phi xin lỗi, đi ra khỏi nhà bếp, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Trầm Ngưng Tâm cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng có chút hưng phấn. Lúc được Bàng Phi ôm từ phía sau, cô cảm nhận được cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh.

Mặc dù hai người quen nhau đã lâu, nhưng trước giờ họ chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với nhau, Bàng Phi luôn giữ khoảng cách và quy tắc trước mặt cô, cô thật sự vẫn hi vọng rằng Bàng Phi sẽ không giữ vẻ mặt như vậy trước mặt Lâm Tĩnh Chi.

Những suy nghĩ này khiến mặt cô đỏ bừng, hai người không ai nói gì, bầu không khí này thật kỳ lạ.

Trầm Ngưng Tâm chủ động phá vỡ tình huống ngượng ngùng này: “Quần áo của tôi chưa chuyển qua đây, nên tôi mặc tạm quần áo của chị Lâm Tĩnh Chi. Chị ấy ra ngoài mua ly uống rượu rồi, trong nhà không có đủ.”

Bàng Phi “ồ” lên một tiếng, nét mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng thật ra trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Câu chuyện kết thúc tại đây, Trầm Nhưng Tâm cũng không nói gì thêm nữa, quay người đi vào bếp làm tiếp.

Bàng Phi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện lần này vốn chỉ là hiểu nhầm, anh cũng không cố ý, nhưng anh cũng mong Trầm Ngưng Tâm không để tâm đến chuyện này.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra, Lâm Tĩnh Chi quay về.

Bàng Phi đỡ lấy đồ trong tay cô, dịu dàng hỏi han như một người chồng chờ đợi vợ đi chợ về.

Lâm Tĩnh Chi để ý đến mấy đồ mỹ phẩm trên bàn trà, cô ngạc nhiên hỏi: “Là ah mua à?”

“Đúng vậy, em xem có phải là mấy nhãn hiệu mà em hay sử dụng không?” Bàng Phi xách đồ vào trong bếp, sau đó thản nhiên đi ra, anh cũng đã bớt ngại ngùng với cảnh tượng trước đó.

Lâm Tĩnh Chi đã nhận ra bộ mỹ phẩm này chính là những nhãn hiệu mà cô vẫn hay sử dụng, cô không ngờ Bàng Phi lại âm thầm để ý đến những điều như vậy.

Bộ mỹ phẩm này không hề rẻ, lần này thật sự Bàng Phi đã chuẩn bị rất kỹ.

“Coi như anh có lòng.” Lâm Tĩnh Chi rất hài lòng, cô không quan tâm những món đồ đó đáng giá bao nhiêu, chỉ riêng tâm lòng này của Bàng Phi đối với cô cũng đã vô giá rồi.

Nghe được tiếng cười vui vẻ của Lâm Tĩnh Chi trong phòng khách, Trầm Ngưng Tâm vô cùng ngưỡng mộ.

Bàng Phi như một con ốc sên bám theo trước mặt Lâm Tĩnh Chi, cô đi đâu anh đi theo tới đó, thật sự khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.

Lâm Tĩnh Chi thì lại không muốn anh cứ bám theo mình, cô bảo anh ngoan ngoãn ngồi ngoài phòng khách xem tivi để cô vào bếp chuẩn bị bữa ăn cùng Trầm Ngưng Tâm.

Thời Phong đến đúng giờ ăn cơm, bốn người chia làm hai đôi ngồi đối mặt với nhau nhìn trông thật ấm áp, Thời Phong thì gắp thức ăn cho Trầm Ngưng Tâm, còn Bàng Phi thì gắp thức ăn cho Lâm Tĩnh Chi

Sau khi ăn xong, Bàng Phi tiếp tục nằm dài trên ghế sofa xem tivi, không hề có ý định muốn đi.

Lâm Tĩnh Chi nhắc nhở: “Anh và An Dao vừa mới làm hòa với nhau, anh đừng gây thêm hiểu nhầm nữa, mau về đi.”

“Anh không về, tôi hôm nay anh sẽ ở đây với em.”

Lâm Tĩnh Chi hoàn toàn không hề cảm thấy vui mừng: “Có chuyện gì xảy ra sao? Có phải là An Dao cô ấy…”

“Đừng nhắc đến cô ta nữa, tối nay anh muốn ở lại đây với em.” Nghe thấy hai chữ này, Bàng Phi không kìm được việc nhớ đến điệu bộ dương dương tự đắc của La Lượng qua điện thoại, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được La Lượng đang đắc ý thế nào khi nghe được cuộc điện thoại đó.

Những rắc rối liên quan đến An Dao thật sự khiến anh đau đầu, anh không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Hai người ngồi ngoài phòng khách đang bàn luận về việc làm thế nào lấy được chứng cứ. Bàng Phi kiên quyết không để cho Thời Phong dính líu đến chuyện này, tránh việc liên lụy đến những nhân viên khác ở Trung Thái.

“Cậu Bàng, cậu cần giúp đỡ gì thì cứ nói.” Thời Phong không thể nhúng tay vào, những chuyện cần giúp đỡ nhất định anh sẽ không thể từ chối.

Bàng Phi đáp lời, bảo anh sớm về nghỉ ngơi.

Ngoài ra, thời gian này anh vừa bận việc của La Lượng, vừa bận việc của An Lộ, không có thời gian đến công ty, để cho Thời Phong phải lo mọi chuyện một mình.

Những việc này không cần anh phải nói ra Thời Phong cũng biết cần làm gì, chỉ là Bàng Phi cảm thấy anh đang mang nợ Thời Phong, càng ngày càng nhiều, không biết đến khi nào mới có thể báo đáo lại lòng tốt của Thời Phong.

Căn bếp cuối cùng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Bàng Phi ôm chặt lấy người của Lâm Tĩnh Chi, còn Trầm Ngưng Tâm thì quay về phòng nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.