Cực Phẩm Rể Quý

Chương 48: Chương 48: Mẹ




Nếu cô ta thật sự suy nghĩ như vậy thì thật tốt, chứng tỏ rằng cô ta vẫn còn ngây thơ, nhưng ngây thơ nhiều khi cũng là biểu hiện của sự vô tri cố chấp. Bây giờ không phải là vấn đề bị sốc hay không bị sốc, nhưng cô ta cứ cố chấp không bỏ như vậy thì người chịu tổn thương cuối cùng cũng là chính bản thân cô ta mà thôi. Bây giờ An Lộ chưa thể suy nghĩ kỹ càng được, nhưng Bàng Phi tin rằng, đợi sau này tư tưởng của cô ta đã trưởng thành rồi, nhất định sẽ hối hận. Cho nên, anh đã kiên quyết truyền đạt lại ý tứ của Thời Phong cho cô ta, cho dù cô ta nói gì, anh cũng có thể tìm được lý do phản bác.

“Tất cả đều là Thời Phong bảo anh nói với tôi?” Sắc mặc của An Lộ hơi kỳ lạ, đôi mắt to đen nhánh của cô ta hừng hực lửa giận.

Bàng Phi nói: “Dù lời lẽ không phải do Thời Phong nói, nhưng ý chính đúng là thế đấy, cô khiến người ta thấy e ngại và hoảng hốt…”

Lời còn chưa nói hết, An Lộ đã thở hồng hộc quăng hộp cơm trên tay xuống đất: “Hừ, An Lộ tôi đây có phải là không có ai thèm đâu, coi trọng anh ta là phúc phận của anh ta, đúng là không biết tốt xấu! Còn nói là tôi vướng víu, là gánh nặng, tôi thấy anh ta mới đúng là đồ mắt mù!”

Bàng Phi lúng túng gãi gãi đầu, cô nàng này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Không thì, Lộ Lộ à, nếu không thể làm người yêu thì làm bạn bè cũng được vậy, tốt xấu gì mọi người cũng đã từng quen biết.”

An Lộ phẩy tay cắt ngang lời nói của Bàng Phi: “Khỏi đi, trong thế giới của An Lộ này, không phải bạn bè thì là kẻ thù, không có quan hệ mập mờ gì hết. Anh về chuyển lời lại với họ, bảo anh ta đừng có hối hận, hừ!”

Nói xong, cô ta quay người rời đi, không chút lưu luyến.

Bàng Phi nhìn bóng dáng nhỏ xinh kia đi xa dần, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác hâm mộ.

Tuy An Lộ ngang ngược tùy hứng, nhưng đối với chuyện tình cảm thì cầm lên được cũng buông xuống được, lúc yêu đương thì oanh oanh liệt liệt, không yêu nữa thì nói buông tay là buông tay, sự phóng khoáng này là điều mà mình không thể theo kịp.

Nói thế nào đi nữa, coi như cuối cùng anh cũng giải quyết xong được An Lộ rồi. Khi tin tức tốt này truyền đến tai Thời Phong, Thời Phong thở phào nhẹ nhõm một tiếng thật dài, lông mày luôn cau chặt mấy ngày nay cuối cùng cũng giãn ra rồi. Phiền toái của Thời Phong được giải quyết, nhưng mối quan hệ vất vả lắm mới hòa hảo được với An Lộ lại căng thẳng hơn. An Lộ không gọi anh đón đưa đi học nữa, cũng không hề gọi anh là “anh rể anh rể”, cho dù gặp nhau ở nhà cũng tỏ thái độ như người xa lạ, có đôi khi còn tránh mặt Bàng Phi. Bàng Phi không biết nên làm sao mới phải, chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cô gái nhỏ chính là cô gái nhỏ, không thể giấu được tâm tư của mình, mọi suy nghĩ đều viết lên mặt. Anh cũng không để ý nữa, qua mấy ngày nữa chắc sẽ tốt hơn thôi.

Trong khoảng thời gian ở chung này, xem như anh khá hiểu tính nết của cô em vợ. Tuy miệng mồm có chút độc địa, một chút ngang ngược vô lý, thêm xíu điêu ngoa tùy hứng, nhưng tâm tư cũng rất đơn thuần, không có ý gì xấu, cũng không có đáng ghét như anh tưởng ban đầu. Chờ đứa nhỏ này hết giận thì mời cô ăn một bữa, nói không chừng sẽ được bỏ qua.

Đúng vậy, còn chưa kiên trì nổi ba ngày, cô ta đã gọi điện thoại cho Bàng Phi, nhờ anh đón mình tan học.

Trên xe, Bàng Phi cứ quay sang nhìn vẻ mặt đang xị ra của An Lộ, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tôi nói này, cô có còn giận tôi không đấy?”

“Hừ, anh cũng xem trọng bản thân mình quá đấy, mắc gì tôi phải tức giận vì anh chứ, mắc công trên mặt có nếp nhăn.” An Lộ lấy gương ra soi trái soi phải, dặm thêm son phấn, chỉnh sửa lại tóc tai, lúc trước cũng không thấy cô ta để ý vẻ bề ngoài của mình đến mức này.

Bàng Phi nói đùa: “Lại có mục tiêu mới rồi sao?”

An Lộ tức giận trợn trắng mắt nhìn anh: “Tôi là kẻ không thể rời khỏi đàn ông à?”

Cất cái gương nhỏ đi, An Lộ mới nhìn sang phía Bàng Phi: “Tôi nghe lời anh nói, dì tôi đến Dung Thành chơi mấy ngày, muốn ở nhà chúng ta. Người dì đó của tôi, ha ha…”

An Lộ dựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt khinh bỉ: “Người phụ nữ mà tôi ghét nhất trên đời này, chính là người dì đó. Trước kia nhà chúng tôi không có tiền như bây giờ, thi thoảng dì lại gọi điện thoại cho mẹ tôi kể lể chồng bà ta tốt như thế nào, mà mấy đứa con bà ta lại giỏi ra sao.”

Bàng Phi tiếp lời: “Hiểu rồi, là chứng thích khoe khoang.”

“Không chỉ có vậy thôi đâu, sau này không biết bà ta từ đâu biết được quan hệ của ba mẹ không tốt, thường xuyên gọi điện chế nhạo mẹ tôi chỗ này không được chỗ kia không ổn, không trói được trái tim đàn ông, còn khoe khoang người đàn ông của bà ta đối xử với bà ta tốt đến thế nào, anh nói xem trên thế giới này sao lại có người làm chị như vậy chứ!”

An Lộ thở phì phì, vô cùng là bất bình thay mẹ mình.

Bàng Phi nói: “Thế giới rộng lớn đến thế, việc lạ gì cũng có.”

“Anh bình tĩnh như thế cũng đúng, dù gì cũng không phải chuyện nhà anh.” Nếu là trước kia, nghe Bàng Phi nói thế, cô ta đã hung dữ chế nhạo nói móc đủ điều, bây giờ lại ôn hòa hơn nhiều, xem ra khoảng thời gian đón đưa ngày trước cũng không uổng phí.

Xe về đến nhà họ An, An Lộ cởi dây an toàn xuống xe, thấy Bàng Phi vẫn ngồi yên không động đậy, cô ta chúi người qua tắt máy xe, rút chìa khóa ra cầm đi: “Anh cũng xuống xe.”

Bàng Phi nói: “Tôi xuống xe làm gì?”

“Anh là chồng của chị tôi, anh không ra mặt thì người phụ nữ kia còn không nhân dịp móc mỉa chị tôi sao. Đừng nói nhiều nữa, mau xuống xe đi!”

Cuối cùng, Bàng Phi bị An Lộ lôi từ trên xe xuống.

Nhà họ An rất lớn, người lại ít, luôn có vẻ lạnh lẽo, nhưng hôm nay lại thật náo nhiệt. Trong phòng toàn người là người, lớn lớn bé bé, còn có một lũ nhóc đang chạy đùa ầm ĩ “hi hi ha ha” thật rộn ràng. Tào Tú Nga ngồi giữa sopha, vẻ mặt kỳ lạ, ngồi bên cạnh bà là một người phụ nữ ăn mặc vô cùng thời thượng, tóc uốn xoăn, trang sức trên người còn khoa trương hơn cả khi Tào Tú Nga ăn vận khi An Kiến Sơn trở về. Mặt mũi hai người có nét tương đồng, nhưng một cái miệng của người phụ nữ kia thì mười Tào Tú Nga cũng không so bì được. Tục ngữ nói, vỏ quít dày có móng tay nhọn, không nghĩ tới Tào Tú Nga cũng có ngày bị chèn ép. An Lộ bỏ cặp sách xuống, ném mạnh lên bàn, gây ra tiếng động không nhỏ, lập tức khiến mọi người chú ý.

“Ôi chao, Lộ Lộ à, trông đã lớn thế này rồi đấy, nhưng so với em gái Huyên Huyên của con thì vẫn còn lùn lắm nhỉ. Ha ha, không trách con được, ai cũng nói Huyên Huyên có tố chất làm người mẫu, dì đang tính sẽ dẫn nó đi Mỹ để phát triển sự nghiệp đấy!”

An Lộ bắt chéo đôi chân thon, tức giận trợn trắng mắt: “Huyên Huyên cao quá mức, hút hết chiều cao của chị Trân Trân rồi.”

Chỉ một câu nói đã khiến cho người phụ nữ kia biến sắc trong nháy mắt, vẻ mặt Tào Tú Nga cũng giãn ra vài phần.

Tào Tú Chi “khụ khụ” hai tiếng, nỗ lực lấy lại mặt mũi: “Vóc dáng chị Trân Trân của con cho dù không cao, nhưng cũng may mắn gả cho một người chồng tốt, mở được cửa hàng châu báu, con xem, trang sức trên tay trên cổ dì đều do chồng chị Trân Trân tặng cả đấy.”

“Còn nữa, chị Trân Trân của con sắp sinh rồi, sinh liên tiếp hai cậu nhóc, ôi chao, con không biết đâu, người nhà chồng chị Trân Trân vui đến điên luôn, mỗi khi sinh được một đứa bé là được thưởng một căn biệt thự, cộng thêm căn được tặng hồi kết hôn, bây giờ đã có ba căn biệt thự rồi. Ôi, con không biết đâu, chị Trân Trân của con còn tặng dì một căn đấy, biệt thự ven biển đó nhé, còn chưa kể nó còn rất to lớn nữa. Hôm nào các con đến Diệp Thành chơi, dì dẫn các con đi tham quan cho biết nhé. À đúng rồi, Dao Dao không về à?”

An Lộ thở phì phì, đáp “Không, chị ấy bận rộn lắm.”

“Chị con đúng là số khổ! Một đứa con gái mà gánh vác gánh nặng gia đình, còn cưới một ông chồng vô dụng, không giúp chị con được cái việc gì. Tú Nga à, em nói thử xem sao lúc trước em không ngăn cản? Hạnh phúc cả đời của con bé coi như là bị hủy hoại rồi! Em coi lại mình thử, đời này đã thế rồi, cũng không suy xét thêm chút cho con cái…”

Miệng lưỡi đàn bà vĩnh viễn là thứ vũ khí lợi hại nhất thế giới, giết người không lộ dấu vết.

Tào Tú Nga ngày thường chanh chua kiêu ngạo ương ngạnh, đứng bên cạnh Tào Tú Chi nghe oanh tạc một hồi, không có chút sức phản kháng, vài lần muốn nói chuyện đều bị Tào Tú Chi cướp mất. Sự ngang ngược vô lý của An Lộ cũng không dùng được chút gì, bởi vì mỗi câu Tào Tú Chi nói ra đều là sự thật, tuy có hơi khoa trương chút nhưng cũng dựa trên sự thật mà thêm mắm dặm muối vào. Những việc này tất nhiên đã đánh trúng điểm yếu của Tào Tú Nga và An Lộ, cũng không còn cách nào khác, điều khiến mình lo sợ chính là vũ khí mà người khác dùng để tấn công mình. Trong quân sự cũng thường dùng đến phương pháp này, đặc biệt là đối với một số tổ chức tội phạm, trong thời gian thẩm vấn, trước là phá hủy ý chí, sau đó dùng phương pháp tấn công tâm lý này để khai thác ý đồ kẻ đó che giấu trong lòng.

Bàng Phi chậm rãi đi đến trước sopha, Tào Tú Chi ngẩng đầu liếc anh một cái, vẻ mặt ghét bỏ: “Ối chà, đây là… chồng của Dao Dao phải không?”

Tào Tú Nga và An Lộ đều chưng ra vẻ mặt ủ ê, mặt xị xuống. Bàng Phi ngồi vào chỗ còn trống, thản nhiên “Vâng” một tiếng. An Lộ liên tục nháy mắt ra hiệu với anh, ý bảo anh mau chóng đi đi, đừng ở đây để bị mất mặt xấu hổ. Bàng Phi làm như không nhìn thấy, còn tự rót cho mình một cốc nước, thảnh thơi mà uống.

Tào Tú Chi bới được nhược điểm, lại bắt đầu móc mỉa: “Thằng bé này, sao lại chẳng lễ phép chút nào thé, đã không biết chào hỏi một tiếng dì thì thôi, đằng này uống nước mà còn không rót mời người lớn trước, mà lại tự rót tự uống thế kia. Chậc chậc chậc, không phép tắc, không có phép tắc gì cả, vừa nhìn là biết từ nhỏ đã thiếu giáo dục.”

Vốn đã ôm một bụng giận dữ, Tào Tú Nga thấy Bàng Phi tự dâng mình lên cửa cho Tào Tú Chi chế nhạo, trong lòng càng thêm bực bội. Không cãi lại được chị gái thì thôi, chẳng lẽ không thể nói được Bàng Phi?

“Con đi lên lầu nhanh đi.” Tào Tú Nga ra lệnh.

Bàng Phi vẫn thản nhiên nói: “Vì sao con phải đi lên lầu, là con gái thứ của mẹ gọi con về mà.”

An Lộ không ngờ tới mình cũng bị kéo theo, không biết nói gì: “Anh… Anh đừng ăn nữa, làm như tám đời chưa được ăn bao giờ ấy.”

Cô ta chộp lấy quả nho trong tay Bàng Phi, để lên bàn trà.

Tào Tú Chi và hai cô con gái che miệng xem trò vui, mà Bàng Phi thì sao, cô không cho tôi ăn thì tôi không ăn, nhưng tôi cứ ngồi đây không đi đấy.

An Lộ ngồi xuống bên cạnh Bàng Phi, dùng sức nhéo cánh tay anh một cái, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”

“Không gì cả, đây là nhà tôi, tôi muốn ngồi đâu thì ngồi, không được sao?”

Tào Tú Nga nhảy dựng lên, đã mất hết mặt mũi thì chớ, hiện giờ ngay cả Bàng Phi cũng giễu cợt mình, cảm giác tủi thân vô cùng lập tức dâng lên trong lòng: “Anh… Anh rốt cuộc có đi hay không?”

“Mẹ!” Một tiếng mẹ này vang lên khiến cho Tào Tú Nga sững sờ, từ trước đến giờ có khi nào thằng nhóc này gọi mình như thế đâu, hôm nay trời mọc đằng Tây à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.