Vì đã nắm rõ quy trình, Bàng Phi tràn đầy tự tin và nhiệt huyết và bắt tay vào xây dựng sự nghiệp.
Nhưng vấn đề trước mắt đó là tiền lương.
Hiện tại anh đang trắng tay, đến cả việc sống qua ngày còn khó khăn nói chi đến việc lấy tiền lập nghiệp.
Xem ra, đây là lúc anh phải làm tốt công việc của mình.
Chờ đến khi có tiền, anh sẽ tự thân lập nghiệp, không làm công cho bất kì ai.
Đến bốn giờ rưỡi, Bàng Phi ra về rồi bắt xe buýt đến nhà hàng Trường An. Lúc đến nơi là vừa kịp giờ, nên anh không bị trễ giờ làm.
Bàng Phi vừa đi vừa ngẫm nghĩ người khiến anh khó chịu nhất là Hắc Tử.
Vốn chỉ là quản lý hậu cần, nhưng Ngưu Hổ cứ thích ba hoa khoác lác, Hắc Tử thì quen thói lộng hành, ngang ngược. Khi Bàng Phi đến, hắn luôn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mấy nay Bàng Phi không tới, mọi người đều bảo rằng sau này anh sẽ không đến nữa, vì thế Hắc Tử lại ngang ngược, hống hách như trước. Chẳng ngờ nay Bàng Phi đột nhiên quay về, hắn buộc phải sống khép mình như trước.
“Anh Hắc không đi sao?”
“Mấy người đi trước đi.” Trong lòng Hắc Tử đã tính sẵn.
Muốn diệt trừ tận gốc cái gai Bàng Phi, hắn phải tạo nên một vài rắc rối mà anh không thể giải quyết.
Đêm nay khách sạn sẽ đón một vị khách rất quan trọng, nghe bảo đích thân tổng giám đốc An sẽ tiếp đãi. Nếu có chuyện xảy ra trong lúc tiếp khách, bát cơm của Bàng Phi sẽ chẳng còn.
Hắc Tử đợi đồng nghiệp đi khuất, lẻn vào bãi đậu xe rồi giở trò với xe của vị khách kia.
Nghe bảo nay Bàng Phi đi làm, Lâm Tĩnh Chi liền chạy đến.
Biết Bàng Phi trở về, cô vừa vui mừng vừa thương: vui vì sau này hai người họ sẽ được ở gần nhau hơn, thương vì sau khi về, Bàng Phi sẽ không thoát khỏi cơn thịnh nộ của An Dao.
Nhưng tinh thần Bàng Phi tốt hơn cô nghĩ, hơn nữa trông anh lơ đãng như đang nghĩ về chuyện khác.
Đúng lúc này, có người từ ngoài bước vào báo với Bàng Phi đã đến giờ làm việc. Bàng Phi lập tức đứng dậy rời đi.
Vị khách được mời đến đã say khướt, sau đó vừa nói nhảm vừa lên cơn. Hai người phục vụ đưa ông lên xe và để những việc còn lại cho Bàng Phi.
Nhìn địa chỉ, Bàng Phi biết chỗ đấy cũng không xa nhà hàng lắm, đi chỉ nửa tiếng sẽ đến.
Vị khách kia chẳng chịu ngồi yên, hắn quấy rầy anh không để anh lái xe. Thấy thế, anh đành đánh hắn làm hắn ngất xỉu.
Anh đánh nhẹ tay để không để lại chứng cứ trên người hắn, như thế dù muốn khách cũng không thể phàn nàn.
Vừa đến nơi, bên nhà hàng gọi điện, báo còn một vị khách say tí bỉ nữa cần anh chở về.
Trước kia mỗi đêm chỉ có một đến hai vị khách cần chở về, hôm nay sao lại thế?
Việc kinh doanh của nhà hàng đã khởi sắc trở lại rồi à?
An Dao thật tài giỏi, chỉ trong thời gian ngắn cô đã cứu cả nhà hàng.
Chưa đến mười giờ, Bàng Phi đã chở bốn vị khách về. Từ lúc đi làm đến giờ, anh cứ tất bật đi qua đi lại như thế.
Thấy xe đậu trước cửa thưa dần, anh định tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Chưa vào đến cửa, điện thoại lại rung báo hiệu việc của anh lại đến.
Bàng Phi đứng chờ ở ngoài. Chẳng bao lâu sau, An Dao và Lâm Tĩnh Chi đỡ một người đàn ông bụng phệ, tầm ngoài bốn mươi ra xe.
Nhìn qua cũng biết ông ta uống không nhiều, chắc vì muốn ra oai nên mới nhờ An Dao với Lâm Tĩnh Chi dìu lên xe.
Bàng Phi tức giận, bởi dù biết bản thân đang bị lợi dụng nhưng An Dao vẫn tươi cười như thế. Anh đã sống trong nhà họ An bao lâu nay nhưng có bao giờ thấy cô cười đâu?
Cô cười rạng rỡ với bất kì ai, chỉ trừ Bàng Phi.
“Tên ngốc kia, anh đứng đấy làm gì? Mau mở cửa xe.” Thấy Bàng Phi đứng ngây người, An Dao trách mắng.
Cô ôm ấp người khác trước mặt tôi như thế mà chẳng thấy hổ thẹn, vậy cô lấy cớ gì để trách mắng tôi?
Bàng Phi vốn không muốn đối đầu với cô, nhưng giọng điệu của cô khiến anh thấy khó chịu.
Mở cửa xe chứ gì, được thôi!
Bàng Phi mở cửa xe rồi đứng yên như thế, không buồn chạy đến giúp cô.
An Dao tức giận liếc nhìn anh rồi cùng Lâm Tĩnh Chi đưa khách lên xe.
Người đàn ông kia nắm lấy tay An Dao rồi nói với giọng điệu xảo trá:
“Tổng giám đốc An, chuyện giữa hai ta vẫn chưa bàn xong, chi bằng cô lên đây rồi hai ta cùng bàn bạc.”
Lâm Tĩnh Chi dù chỉ đến giúp cũng không thoát khỏi:
“Quản lý Lâm đi cùng nhé.”
Ông ta ỷ vào thân hình to lớn, sức lực mạnh khỏe để kéo hai người phụ nữ lên xe.
An Dao vốn đứng ở phía trước, lại nhẹ người nên ông ta cố ý kéo cô thật mạnh rồi tranh thủ cơ hội sờ soạng khắp nơi.
An Dao sợ hãi, nói: “Chủ tịch Uông, ông định làm gì?”
“Giả bộ cái gì? Hai cô chẳng qua chỉ muốn bán thân cho tôi mà thôi, thế nên tôi sẽ giúp mong muốn ấy hiện thực. Chỉ cần hầu hạ cho tốt, khoản tiền đầu tư hơn ba tỉ kia sẽ dành cho cô.”
Khoản đầu tư hơn ba tỷ gì chứ, ông ta chỉ muốn trêu ghẹo người khác.
An Dao tát cái “bốp” lên cái khuôn mặt to và dày như cái thớt của hắn.
Lần hợp tác này An Dao không cần, nhưng muốn đi lại chẳng dễ như thế.
Tên chủ tịch Uông tức giận bèn kéo cô vào lòng rồi áp cái miệng hôi hám, bẩn thỉu của hắn lên khuôn mặt trắng bệch của An Dao.
Lâm Tĩnh Chi hét lên: “Chủ tịch Uông, nếu ông còn làm thế, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Báo đi, cô thích thì cứ báo. Tôi đây quen biết với bên cảnh sát đấy, chỉ cần hối lộ tí tiền thì mọi chuyện đều êm xuôi.”
Thấy tình thế nguy cấp, Lâm Tĩnh Chi bỗng nghĩ đến Bàng Phi đang đứng cạnh đó, vội nói: “Anh còn đứng đấy làm gì, mau cứu cô ấy đi.”
Bàng Phi vốn muốn giúp từ lâu, tên nào chán sống mới cả gan đụng vào người phụ nữ của anh.
Anh chưa ra tay bởi đang đợi An Dao hỏi nhờ anh.
Cô gái này kiêu ngạo vô cùng, hiếm khi thấy cô ấy cúi đầu cầu xin bất kì ai. Bàng Phi muốn nhân cơ hội này sửa cái tính khí ấy của cô.
Nhưng thấy cái miệng của chủ tịch Uông sắp chạm vào mặt mình, An Dao cũng chẳng thèm nhờ anh giúp.
Với cô, nói những lời như thế khó đến vậy sao?
“Bàng Phi, anh…” Lâm Tĩnh Chi lấy điện thoại ra. Chẳng còn cách nào khác, cô đành gọi báo cảnh sát chứ không đành nhìn An Dao bị con lợn béo ú ấy hãm hại.
“Vù.” Tiếng nắm đấm vút qua.
Lâm Tĩnh Chi chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy An Dao bị ném ra ngoài. Sau đó, cửa xe đóng sầm lại, tiếng la hét thảm thiết ở trong vọng ra ngoài.
Lúc được Lâm Tĩnh Chi đỡ dậy, đầu tóc An Dao rối bù, quần áo cô cũng bị xé rách.
Nếu không phải cửa xe bị đóng lại, cô chắc chắn sẽ chạy vào trong rồi tát con heo chết tiệt kia vài cái.
“Ê này, đừng, đừng đánh tôi…”
Mới nãy tên họ Uông kia còn mạnh miệng đe dọa người khác, nay bị Bàng Phi đấm tới tấp vào mặt, đánh đến nỗi có khi ba mẹ ông ta không nhận ra.
Những người như họ đến pháp luật hay cái chết còn chẳng sợ, cái lời đe dọa xàm xí của hắn có là gì.
“Đùng, đùng, đùng!” Lâm Tĩnh Chi đập cửa kính vì sợ Bàng Phi sẽ đấm chết người.
Vài phút trôi qua, tiếng la hét thất thanh của tên họ Uông kia vang lên không ngớt.
An Dao cũng rất lo lắng, nói: “Bàng Phi, dừng tay lại, có nghe tôi nói không?”
Bàng Phi đánh thêm vài phút. Trừ chỗ hiểm, chỗ nào của tên họ Uông cũng bị đánh tơi tả đến độ hơn mười tháng nữa hắn sẽ chẳng dám ra đường gặp ai.
“Lạch cạch”, cửa xe mở ra, Bàng Phi nhảy từ trên xe xuống. Lâm Tĩnh Chi với An Dao chạy đến để chắc ăn người trong xe chưa chết.
Thấy tay của tên họ Uông động đậy, hai người yên tâm phần nào, miễn hắn chưa nghẻo là được.
“Các người, các người…”
Thấy tên họ Uông không ngồi dậy nổi, An Dao xông đến tát cho hắn hai cái, rồi nói:
“Tốt nhất ông đừng làm ầm mọi chuyện, nếu không tôi sẽ báo cho vợ ông biết.”
“Cô…cô dám đe dọa tôi. Cô không muốn tôi đầu tư cho cô sao?”
Tên họ Uông nói năng lắp bắp, mặt sưng như mặt heo và gần như tê liệt do bị đánh quá thảm.
An Dao nhổ vào mặt hắn rồi nói: “Ông lấy hơn ba tỷ ấy để nằm viện đi ông béo ạ.”
“Rầm.” Cô đóng cửa xe, rồi nói: “Ông tự gọi người đến chở về đi.”
“Đợi đã.” Bàng Phi ngồi xuống, nhặt cái đinh với cái đầu sắc lẹm được đặt trước bánh xe sau rồi giơ lên.
Anh đoán có người cố ý đặt cái đinh ở đây, chỉ là không đoán ra đó là ai.
An Dao và Lâm Tĩnh Chi đều ở đây, để họ suy luận sẽ hiệu quả hơn để anh tự đoán.
“Tổng giám đốc An, chút nữa tôi sẽ đi xem camera giám sát.”
An Dao “Ừ” một tiếng, rồi xoay người rời đi với Lâm Tĩnh Chi. Tìm ra hung thủ càng sớm, mối họa tiềm ẩn này càng được xử lý nhanh gọn.
Bàng Phi chẳng mong An Dao sẽ nói lời “Cảm ơn”, và dĩ nhiên, nếu cô chủ động nhận sai, anh sẽ mau chóng tha thứ cho cô.
“Điều mười ba theo quy định công ty, bất kì ai dám làm khách hàng bị thương, tiền lương hôm ấy sẽ bị trừ gấp mười lần…”
“Gì cơ!” Bàng Phi suýt cười ra nước mắt: “Cô trách tôi như thế, biết thế ban nãy tôi làm ngơ cho xong.”
“Anh…” Thật ra An Dao định nói tiếp, nhưng đáng tiếc cơ hội đã qua đi.
Nếu điều tra qua camera giám sát thì sáng hôm sau mới có kết quả. Thấy vậy, An Dao và Lâm Tĩnh Chi đành rời đi trước.
Giờ tan làm của Bàng Phi là mười giờ tối, nhưng hiện đã mười hai giờ. May quá, dù gì anh cũng không về nhà, nên sẽ ngủ lại nhà hàng rồi sáng mai chạy qua Trung Thái làm việc.
Hôm sau, Lâm Tĩnh Chi tới sớm và gặp Bàng Phi vừa rời khỏi công ty.
Lâm Tĩnh Chi giật mình: “Đêm qua anh không về à?”
Bàng Phi vờ không nghe thấy rồi đi thẳng.
Lâm Tĩnh Chi đành thở dài rồi xoay người bước vào công ty. Hôm nay cô cố ý đến sớm để tìm ra ai dám giở trò với xe của khách hàng.
Là người quản lý, Lâm Tĩnh Chi có trách nhiệm và nghĩa vụ quản lý thật nghiêm nhà hàng và nhân viên nơi đây.
Khoản này cô rất giống An Dao, họ đều có tinh thần trách nhiệm rất cao.
Đêm qua Hắc Tử có một giấc mơ rất đẹp. Hắn thấy hắn đã diệt trừ được cái gai chướng mắt tên Bàng Phi và thậm chí trên cơ Ngưu Hổ.
Tuy sáng nay hắn cố tình mặc đồ mới đi làm, nhưng chào đón hắn lại là tin hắn bị sa thải.