Mục đích của Mao Ngũ là rời khỏi đây, cũng không muốn gây thêm chuyện.
Trong mắt gã, La Lượng hay An Dao, cũng chẳng có gì khác biệt, đều là loại không có sức chiến đấu.
“Được, mày đem chìa khóa qua đây, tao thả người.” Mao Ngũ nói.
La Lượng giơ tay lên, chầm chậm đi qua phía Mao Ngũ.
Đợi đến khi La Lượng đến gần, Mao Ngũ liền đẩy An Dao ra, định lấy tay kéo La Lượng.
Ngay lúc ấy, đột nhiên có thứ gì đó “Soạt” một tiếng, như xé rách không gian đánh mạnh lên tay Mao Ngũ.
Đấy là một nhành cây nhỏ, được Bàng Phi giấu trong tay áo trong khi trêu chọc Mao Ngũ.
Mao Ngũ bị đau, nhánh cây đang nắm trong tay liền rơi xuống đất, nhưng gã cũng không vừa ngay lập tức nhấc chân đá lên ngực La Lượng, “Ầm” một tiếng, đạp anh ta bay ra ngoài.
Chìa khóa trong tay La Lượng văng lên trời, bị Mao Ngũ xoay một vòng chộp lấy.
Gã lao ra cổng, vừa lúc, cảnh sát ập vào.
Mao Ngũ vội đổi hướng, chạy về phía cửa sau.
Bàng Phi vừa định đuổi theo thì nghe Lâm Tĩnh Chi kêu lên: “Tổng giám đốc An ngất xỉu rồi.” Anh đành quay lại.
Bắt người đã có cảnh sát lo, trước mắt, quan trọng nhất là phải đưa An Dao đến bệnh viện.
“Tránh ra!” La Lượng nhanh chân đoạt lấy An Dao, ôm cô chạy ra ngoài.
Đám người cũng ào ra cửa, Bàng Phi bị chen đến cuối hàng.
Xe cứu hộ chở An Dao cùng đám người La Lượng rời đi, Bàng Phi bị bỏ lại, còn bị cảnh sát lôi đi lấy khẩu cung.
Cảnh sát dẫn anh, Đỗ Bằng, Triệu Vĩ đi.
Trong cục cảnh sát, Bàng Phi không phối hợp, trong đầu anh đều là câu nói “Cô ta là bạn gái tôi.” của La Lượng.
Họ còn chưa ly hôn mà La Lượng đã gấp gáp muốn tuyên bố quan hệ của anh ta với An Dao vậy sao, nhưng An Dao còn ỷ lại và tin tưởng La Lượng như vậy thì anh còn cố gắng để làm gì?
Đáng không?
“Ầm ầm ầm!” Lại đổi một người thẩm vấn, người đến lần này là một thanh niên nóng tính, “Nghe bảo là anh cứu người, anh hùng nhỉ, phối hợp tốt chút đi, xong sớm về sớm.”
Bàng Phi nhắm mắt không nói một lời, về, về đâu? Đến bệnh viện hay là về nhà họ An? Anh chẳng muốn đến nơi nào trong hai nơi đó cả, chỉ có chổ này là yên tĩnh nhất.
Người thẩm vấn dằn mạnh bút lên bàn, “Ha ha, tôi nói anh thật kỳ hoặc, lúc làm anh hùng thì ra vẻ như vậy, giờ có muốn lập biên bản hay không?”
“Không!” Bàng Phi tích chữ như vàng.
Người thanh niên phụ trách thẩm vấn nổi giận đứng bật lên, “Con mẹ nó, anh là quái thai hả, không làm thì thì dẹp, cứ chờ ở đây luôn đi.”
Cứ thế qua mấy tiếng, mãi đến lúc Lâm Tĩnh Chi tìm đến thay Bàng Phi làm rõ mọi chuyện.
Cái cảnh sát cần chính là chứng cứ, anh không liên quan thì phạt cái gì, đây rõ ràng là do tự Bàng Phi muốn giam lỏng bản thân.
Lâm Tĩnh Chi không hiểu nổi, “Anh định ở đây cả đời à? Không tới thăm tổng giám đốc An, vết thương của cô ấy cũng không nhẹ đâu.”
Yên lặng.
Lâm Tĩnh Chi thầm than, “Anh ghen với quan hệ thân mật giữa La Lượng và tổng giám đốc An đúng không?”
Bàng Phi chột dạ nhắm mắt.
Lâm Tĩnh Chi lại thở dài, “Anh rõ ràng để ý đến tổng giám đốc An, vậy sao cứ ra vẻ như chê cô ấy phiền rồi không thèm để ý, thật không hiểu trong lòng anh nghĩ cái gì nữa?”
“Ài, lúc tổng giám đốc An bị bắt cóc, anh nghĩ gì vậy?”
“Để anh yên tĩnh một chút đi.” Lâm Tĩnh Chi vừa đến, liền gợi lên chuyện Bàng Phi không muốn nghĩ đến nhất, khó chịu, thật khó chịu.
Lâm Tĩnh Chi nói, “Anh rõ ràng đang trốn tránh, anh nghĩ cứ trốn ở đây là không cần phải đối mắt với mấy chuyện phiền lòng kia sao, coi như anh trốn được một lúc thì anh có thể trốn được cả đời hay sao?”
“Bàng Phi, anh nghe này, nếu anh thực sự để ý đến tổng giám đốc An, thì phải để cho cô ấy biết anh có điểm nào tốt, để cô ấy hiểu tấm lòng của anh?”
“Nếu ban nãy anh không ra tay ngay lúc quan trọng nhất, thì cái tên La Lượng kia giờ đã trở thành con tin bị mang đi mất rồi, đâu còn chuyện gì liên quan đến anh ta?”
“Giờ anh ta còn đang ở bệnh viện chăm sóc cho tổng giám đốc An, anh cam tâm để vợ mình bị cướp luôn hay sao? Tốt nhất anh mau đến bệnh viện đi.”
Lâm Tĩnh Chi nói xong liền đứng dậy, những gì nên nói đều đã nói, còn lựa chọn ra sao thì cứ để Bàng Phi tự quyết.
Bàng Phi cũng đứng lên, vẻ u tối trong đôi mắt anh đã tan biến.
Lâm Tĩnh Chi nói rất đúng, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, anh phải dũng cảm đối mặt.
Quân đội chưa từng dạy anh dùng cách chạy trốn để tránh chuyện phiền lòng!
Lâm Tĩnh Chi trước khi đến đã lường trước sẽ thuyết phục được Bàng Phi nên lái chiếc BYD của anh đến.
Cô quăng chìa khóa lên bàn, ra hiệu cố lên.
“Còn cô?”
“Tôi gọi xe được rồi, anh đi nhanh đi.”
Lúc này Bàng Phi đang rất hăng hái, anh muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Ân tình của Lâm Tĩnh Chi, anh sẽ nhớ.
Vết thương của An Dao tuy nói nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không đến nỗi, chỉ bị trầy da, vết thương chủ yếu là ở chân. Lúc trước, chân cô từng bị trật, giờ vẫn đi chưa vững, nay lại bị trật, bác sĩ nói là bị thương đến gân cốt, cần nằm trên giường một thời gian.
La Lượng chăm sóc cẩn thận, nào là châm trà, gọt trái cây, An Dao thèm ăn bún ốc, anh ta cũng có thể chạy thật xa để mua về.
Anh ta vẫn luôn ra vẻ ôn nhu, quan tâm chăm sóc, mọi chuyện đều nghĩ cho An Dao, đến mức mấy chị y tá đều trêu cô tìm đâu ra người bạn trai tốt vậy, hâm mộ muốn chết.
Sau khi y tá rời đi, La Lượng nắm tay An Dao đặt lên tim mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên đấy, “Dao Dao, anh muốn bảo vệ em, che chở em trọn một đời, em mau ly dị với tên kia đi, nếu hắn không chịu, anh sẽ nghĩ cách.”
Sắc mặt An Dao có chút kỳ lạ.
Cô không ly hôn, không chỉ vì Bàng Phi không đồng ý, mà còn vì cô đã mất lần đầu tiên.
Lúc trước khi tìm người kết hôn, cô đã tính kỹ, chỉ muốn lợi dụng việc kết hôn giả để La Lượng hết hy vọng, nào ngờ, cô lại phát sinh quan hệ với Bàng Phi.
Người con gái coi trọng một người con trai, đa phần đều biểu hiện qua việc trung trinh trên thân thể, luôn cảm thấy lần đầu tiên phải dành cho người mà mình yêu nhất.
Lần đầu tiên ấy nay đã không còn, cô liền cảm thấy mình không còn hoàn hảo, không xứng với La Lượng.
Nhưng mấy chuyện này có thể cho La Lượng biết hay sao?
Cô không dám nói!
“La Lượng, anh cho em chút thời gian được không?”
La Lượng nắm chặt tay cô, “Dao Dao, em còn do dự cái gì? Dì và Lộ Lộ nói hết với anh rồi, hắn ta không hề tốt với em, chỉ riêng chuyện tối nay thôi, lúc em bị thằng điên kia bắt, hắn ta đã làm gì chứ? Hắn chỉ biết đứng yên như tượng, không một câu lo lắng, em có biết lúc đó anh giận đến mức nào không, anh chỉ hận không thể giết hắn.”
“Em là bảo bối của anh, là tất cả của anh, anh che chở cho em còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn đối xử với em như vậy?”
Cảm xúc của La Lượng dần kích động, anh ta đem tay An Dao đặt lên ngực mình, “Em có cảm thấy nhịp tim của anh không, nó đang vì em mà trở nên sinh động, một ngày không có em, nó chỉ đập như máy móc mà thôi, khiến anh chỉ như xác không hồn.”
Chẳng có bao nhiêu người phụ nữ có thể vượt qua mấy câu thâm tình của người yêu, An Dao cũng thế.
Cô tin chỉ cần nói thật với La Lượng, anh nhất định sẽ không trách mình: “A Lượng, em...”
“Vợ ơi, anh đến thăm em đây.” Một âm thanh đột nhiên xuất hiện phá tan bầu không khí tốt đẹp, An Dao vội vàng rút tay khỏi tay La Lượng, chột dạ quay đầu sang chổ khác.
Bàng Phi đem hoa quả La Lượng mua tới quăng sang một góc rồi đổi thành thứ mình vừa mua.
Tiền là anh mới mượn được của Thời Phong, anh cần năm trăm, Thời Phong đưa tận năm ngàn, dư sức anh khoe mẽ trước mặt La Lượng.
La Lượng nổi giận đùng đùng, đứng bật dậy: “Anh còn biết vách mặt đến đây sao, tôi còn tưởng anh quên mất thân phận của mình rồi?”
Bàng Phi cười khẽ, “Tôi đương nhiên biết mình là chồng của An Dao, vậy còn anh trước mặt nhiều người như vậy nói vợ tôi là bạn gái anh là sao đây?”
Mùi thuốc súng nồng nặc, vừa căng thẳng lại đầy mùi giấm.
La Lượng không chút yếu thế, “Dao Dao vốn là bạn gái của tôi, trước giờ đều là thế. Lúc trước cô ấy kết hôn với anh là vì không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, anh tốt nhất nên tự hiểu lấy mình, mau chóng ly hôn với An Dao, nếu không...”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ muốn cắn tôi hay sao?” Bộ anh ta coi mình là Thiên vương lão tử, ai cũng dọa được à? Chẳng qua là con ông cháu cha cả thôi, phách lối cái gì chứ!
“Thôi đi!” An Dao sớm đã không còn thấy áy náy, chỉ là không quen nhìn dáng vẻ hùng hổ của Bàng Phi thôi.
“Anh không phải mặc kệ sống chết của tôi hay sao? Còn chạy tới đây làm gì?” Không cần La Lượng nhắc thì cô vẫn nhớ y nguyên dáng vẻ lạnh lùng của Bàng Phi khi ấy.
Anh ta có thể vì Lâm Tĩnh Chi làm trái luật lệ của công ty hết lần này đến lần khác, còn khi người vợ như mình gặp chuyện thì lại lạnh lùng, ha ha, đây chính là chồng của An Dao cô hay sao?
Anh ta không phải đến thăm cô, mà là khó chịu vì sự xuất hiện của La Lượng!
Phụ nữ chính là kỳ hoặc như thế, mình không thích, cũng không người đó thích ai.
Trước khi đến Bàng Phi đã nhiều lần tự nhủ không được gây với An Dao, nhất là trước mặt La Lượng, anh càng phải nhịn.
Quan hệ vợ chồng có tốt hay không, có tiếp tục được hay không, cũng là chuyện của vợ chồng, không thể để người ngoài chế giễu.
“Vợ à, em xem em đang nói gì vậy chứ, anh sao có thể mặc kệ chuyện sống chết của em. Là anh đang tìm cơ hội ra tay, để ý từng cử động của Mao Ngũ, nên mới không để ý đến em.”
“Em ghen hay giận gì đi nữa thì cứ đánh anh hai cái đi, đánh rồi thì không giận nữa.” Anh vừa nói, vừa kéo tay An Dao đánh lên mặt mình hai cái.
An Dao ngây người, sự tương phản của Bàng Phi với lúc bình thường thật khiến cô mở rộng tầm mắt.
Còn La Lượng, làm sao anh ta có thể không nhận ra Bàng Phi đang giả vờ giả vịt cho mình xem chứ, “Bàng Phi, anh làm như vậy là có ý gì? Trong lòng Dao Dao không có anh, dù anh có ép thì hai người cũng không có hạnh phúc đâu.”
“Vợ à, ăn quýt đi.” Bàng Phi mặc kệ anh ta.
An Dao nhận quýt rồi để sang một bên, nói với La Lượng, “Anh về trước đi, đừng lo cho em.”
“Anh không yên tâm.”
Bàng Phi nhích sang bên trái, ngăn giữa hai người, “Không yên tâm cái gì, vợ tôi bộ tôi không biết thương hay sao? Yên tâm, giờ An Dao cũng không tiện, tôi cũng không đòi hỏi gì đâu.”