Tóm lại mọi chuyện có thể xử lý thuận lợi, cũng coi như là một chuyện tốt, mọi chuyện sau này nếu như cũng có thể được thuận lợi như thế thì tốt rồi, như thế thì cái bộ phận này cũng có thể giải tán rồi.
Sau khi tan làm Bàng Phi cảm thấy có chút do dự không biết có nên tới nhà hàng hay không, chuyện giữa anh và An Dao nhìn giống như đã được giải quyết mà cũng giống như chưa giải quyết được gì cả, tỉnh táo suy nghĩ lại, có vẻ bản thân anh cũng thật dễ dàng mà thỏa hiệp, chỉ cần An Dao nói một câu thôi thì tới một cơ hội để giải thích anh cũng không có, liệu như vậy có khiến cô cảm thấy anh vẫn là một quả hồng mềm muốn nắn sao thì nắn hay không?
Thế nhưng nếu giờ mà đi so đo mấy chuyện này thì lại thành ra là so đo tính toán, nghĩ trái nghĩ phải ra sao thì cũng cảm thấy dù sao cũng không thể nào nói được.
Nên Bàng Phi cũng không tính tới nhà hàng làm gì, dù sao thì giờ Bàng Yến cũng đã ra viện rồi, cũng không cần nhờ An Dao giúp đỡ gì nữa, tiền phải trả thì không có, nhưng muốn chết thì đúng là có một cái, nếu cô thích thì cứ tới tìm anh.
Đầu tiên anh phải điều chỉnh lại thái độ của mình, không thể cứ để cho An Dao cảm thấy anh là người dễ bắt nạt như vậy được, không thì có quỷ mới biết sau này cô còn có thể quang minh chính đại mà hẹn hò với La Lượng hay thậm chí còn có thể đem người ta đưa tới nhà họ An luôn hay không nữa?
Chuyện Bàng Phi không đi tới nhà hàng, thật ra An Dao cũng không gọi điện hỏi, nhưng Lâm Tĩnh Chi lại gọi tới, hỏi anh có chuyện gì?
Chuyện của anh và An Dao đúng là khó để anh có thể mở mồm ra nói, dù sao cũng là chuyện trong nhà, nếu cứ để Lâm Tĩnh Chi ở giữa lo giùm, cũng khiến anh cảm thấy áy náy.
Mà dù không hỏi thì Lâm Tĩnh Chi cũng có thể đoán được lý do là vì sao, nhưng cô ấy cũng làm như không biết có chuyện gì, lấy cớ là trong nhà hàng đang bận rộn nhiều chuyện, cô ấy kêu Bàng Phi nhanh chóng chạy đi làm đi.
Hiện tại An Dao đã đem hết lực chú ý của bản thân lên những chuyện mà sắp tới cô phải làm, thế nên đối với chuyện làm ăn của cửa hàng cô cũng không để tâm tới, có thể kiếm được nhiêu thì kiếm, thế nhưng dạo này doanh thu của cửa hàng lại tốt tới lạ kỳ, mà khách hàng lại đa số là những người rất kỳ quái, nhìn qua cũng cảm thấy là người có thân phận không hề đơn giản.
Người bình thường có thể nhìn không đoán ra được, thế nhưng Bàng Phi có thể nhìn ra được, những người này đa số đều là cán bộ nhà nước.
Bàng Phi cũng đại khái đoán ra được những người này vì ai mà tới, xem ra đối phương cũng có thể coi như là dụng tâm lương khổ.
Cán bộ nhà nước ăn cơm uống chút rượu thì cũng không sao, thế nhưng không được uống say, không giống người kinh doanh, chỉ là tìm niềm vui, thì uống say cũng không phải là chuyện lạ gì.
Bàng Phi mặc dù bị gọi tới đi làm, nhưng thật ra cũng chả có gì để làm, cả ngày nhàn rỗi đọc sách xem báo, vui vẻ thoải mái.
Lâm Tĩnh Chi gọi anh tới đây thật ra cũng có mục đích cả, mấy hôm trước Lâm Tĩnh Chi có tham dự một giải thưởng viết truyện ngắn ở trên mạng, tác phẩm cũng đã viết xong rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy còn thiếu thiếu thứ gì đó, nên muốn đưa nhờ Bàng Phi coi thử xem sao.
“Không ngờ đó chị Lâm, hóa ra chị còn là một người con gái có tài văn chương như vậy sao.” Như thế này cũng rất phù hợp với khí chất của Lâm Tĩnh Chi, phụ nữ tài hoa, lại có diện mạo!
Cách gọi này Lâm Tĩnh Chi rất vui vẻ mà tiếp nhận, bản thân cô ấy vốn từ nhỏ đã thích viết lách linh tinh, thế nhưng sau này lại bị người trong nhà nửa ép nửa dụ dỗ đăng ký học chuyên ngành quản lý, tiếp sau đó nữa thì tốt nghiệp xong lại luôn bận rộn công tác... Thế nên sự nghiệp sáng tác của cô ấy cứ thế mà bị mắc cạn một chỗ.
Dù sao cũng là sở thích, nên nếu rảnh không có gì làm thì cô ấy cũng thích viết viết vẽ vẽ gì đó, mấy năm nay cũng tham gia không ít các giải thưởng văn học, thi thoảng cũng nhận nhận được một hai giải nào đó.
Bàng Phi dùng ánh mắt của người đọc để đọc, hơn năm nghìn chữ, hành văn nhẵn nhụi, những luận điểm được đưa ra bên trong cũng mới mẻ độc đáo, là một tác phẩm không tồi chút nào.
Dĩ nhiên, cũng có khuyết điểm: “chị Lâm, những luận điểm mà chị đưa ra trong đây, đều là những lấy ví dụ từ tiểu thuyết, nên tính thuyết phục không cao, nếu như có thể đổi thành người thật việc thật, vậy sẽ tốt hơn rồi.”
Lâm Tĩnh Chi gật đầu đồng tình: “Bình thường tôi cũng chỉ toàn đọc tiểu thuyết, nếu như muốn liệt kê ra người thật việc thật, trong đầu cũng không nghĩ ra được gì cả.”
Chuyện này cũng không làm khó được Bàng Phi, anh từ trong một loạt các tác phẩm từ cổ tới kim đào móc ra một số những danh nhân phù hợp điều kiện, chuyện này đối với người nhà họ Bàng đúng là không phải việc khó khăn gì.
Mà những chuyện thế này cũng là nhờ những kinh nghiệm tích lũy được từ những lần đi nằm vùng khoảng thời gian trước đây, giờ nhớ lại, những thứ có thể tích lũy được từ khoảng thời gian học tập cùng rèn luyện với cường độ siêu cao kia cũng giống như một loại tài phú vậy.
Bàng Phi không chỉ có thể chính xác tìm được những danh nhân có thật phù hợp với yêu cầu của Lâm Tĩnh Chi, còn có thể chỉ ra được những người này được nhắc tới trong quyển sách này, như thế sau này khi Lâm Tĩnh Chi muốn tìm lại, thì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Như thế này lại khiến Lâm Tĩnh Chi ngạc nhiên cực kỳ: “Đúng là nhìn không ra đó nha, ra cậu mới chân chính là người có tài văn học nha!”
Ngày thường Lâm Tĩnh Chi chỉ thấy Bàng Phi là một người đàn ông rất nam tính, không ngờ anh còn có một mặt hào hoa phong nhã như thế này nữa, nếu thay đổi mặc lên người một bộ vest đeo thêm cặp kính cận, không phải có thể trở thành người phát ngôn của cụm từ “Hào hoa phong nhã” rồi hay sao.
Hai người họ vừa cười vừa nói chuyện, không để ý tới có người từ đằng sau đang đi tới.
An Lộ hai tay chống nạnh, đôi mắt hầm hứ tức giận nhìn Lâm Tĩnh Chi, cuối cùng lại đem ánh mắt dừng lại trên gương mặt tràn đầy nét tươi cười của Bàng Phi: “Anh rể!”
Lâm Tĩnh Chi và Bàng Phi đồng thời quay đầu lại, thì nhìn thấy An Lộ lưng đeo túi sách đứng trước cửa phòng hậu cần, mặt đen như đáy nồi.
Lâm Tĩnh Chi cứng ngắc thu hồi nụ cười trên môi, nói câu “Cậu cứ bận việc của cậu đi”, rồi nhanh chân cầm theo đồ của bản thân mà rời đi.
An Lộ nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của Lâm Tĩnh Chi, hầm hừ đi tới, chất vấn Bàng Phi xem quan hệ của hai người họ là như thế nào?
“Sao cô lại tới đây!” Bàng Phi hỏi ngược lại chứ không trả lời, anh châm một điếu thuốc từ từ hút, khi nãy có Lâm Tĩnh Chi ở bên cạnh, anh cũng không dám lấy thuốc ra mà phải đem giấu, sợ bị cô ấy tịch thu mất.
An Lộ giậm chân: “Tôi hỏi anh cùng cái người tên Lâm Tĩnh Chi kia có quan hệ gì mà, sao anh lại đánh trống lảng sang chuyện khác.”
“Là đồng nghiệp thôi.” Bàng Phi lười biếng trả lời.
An Lộ làm sao mà tin chứ, nên cứ ồn ào cảnh cáo Bàng Phi không được phép có suy nghĩ linh tinh gì suốt.
Bàng Phi coi như không nghe thấy gì, anh không muốn cãi nhau với cô ta.
“Tôi hôm nay tới là vì muốn nhờ anh một chuyện.” Cuối cùng thì An Lộ cũng chịu nói vào việc chính.
Bàng Phi “Ừ” một tiếng, ý nói cô ta có thể nói tiếp.
An Lộ nói: “Tôi mai là sinh nhật của Vu Oánh Oánh, cô ta mời tôi tới tham gia lễ sinh nhật của cô ta, tôi nghĩ, nếu như không đi thì có vẻ hơi vô tình, nhưng đi rồi thì lại cô ta cứ bám lấy tôi không tha, nên tôi nghĩ muốn anh đi theo để giúp tôi.”
“Tôi cũng nói chuyện này với chị tôi rồi, chị ấy nói tối mai có thể cho anh nghỉ một buổi.”
Đây không phải là làm trước báo sau hay sao!
Cô nàng này đúng là ngày càng đem Bàng Phi anh thành người nhà để sai sử, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!
Có chút ngọt, lại có chút cay!
“Ok.”
An Lộ vui mừng ôm lấy cánh tay của Bàng Phi: “Anh rể thật là tốt quá à, hay là anh ly hôn với chị tôi đi, rồi hai chúng ta lấy nhau thế nào.”
“Khụ....” Tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay, nóng tới mức thiếu điều muốn bỏng.
An Lộ “Ha ha” cười to, buông cánh tay của Bàng Phi ra, vừa đi vừa vẫy vẫy tay: “Tôi đùa anh cho vui thôi, nhìn coi anh lại bị dọa thành thế này, tối nay anh không cần đón tôi, tôi đi ra ngoài mua sắm rồi sau đó có thể tự mình trở về nhà được.”
Dù sao cũng là con gái, tới lúc tiệc tùng ai chả muốn chải chuốt lên đồ thật xinh đẹp, tìm mọi cách để có thể đem một mặt xinh đẹp nhất để khoe ra, hi vọng có thể mang lại hiệu quả đẹp áp toàn trường.
An Lộ bởi bữa tiệc sinh nhật kia mà chọn lựa phối đồ từ sớm, cô nàng cứ nghĩ chỉ cần đem tất cả các thứ quý giá đắp hết lên người thì sẽ mang lại sự phối hợp tốt nhất, xem ra có một sự hiểu lầm không nhỏ với từ đẹp rồi.
Bàng Phi cảm thấy bản thân nên nhắc nhở cô ta hai câu, dù sao tối nay hai người họ cũng đi cùng nhau, An Lộ ăn mặc quá khác người, bản thân anh cũng không được đẹp mặt.
Nhờ một tay chỉ dẫn của Bàng Phi, An Lộ cũng cảm thấy bản thân phối đồ thuận mắt hơn rất nhiều: “Anh rể, đúng là không phát hiện ta, anh còn là một ông anh rể có con mắt thời trang đó.”
Bàng Phi cười cười không nói lời nào, tốt xấu gì anh cũng là người lăn lộn nhiều rồi, chút khả năng thưởng thức bé nhỏ này cũng vẫn là có ít nhiều.
“Anh cũng đổi sang bộ đồ khác đi.” An Lộ tỏ ra ghét bỏ bộ đồ anh đang mặc trên người quá mức bình thường.
Bàng Phi cũng không muốn đổi, bữa tiệc của một đám học sinh, anh chăm chút ăn mặc cũng chả để làm gì, cũng không phải để đi tìm đối tượng.
An Lộ không đồng ý, mở tủ quần áo của anh ra xem thử.... Xem xong rồi trợn tròn hai mắt, bên trong cũng chỉ có hai bộ quần áo, một bộ là vest, một bộ là đồ mặc thường ngày.
Tủ quần áo của mấy người phụ nữ nhà họ An, tủ của ai cũng tràn đầy cả, thế nhưng ông anh rể đáng thương của cô ta thế nhưng chỉ có mỗi hai bộ đồ: “Chị An Dao cũng khó khăn quá đi thôi, sao lại để cho chồng mình ăn mặc thế này chứ, chị ấy không muốn, vậy tôi mua cho anh.”
Cô nàng này nói gì là sẽ muốn làm cái đó, cũng không thể tùy theo ý của cô ta được: “Đừng mua, tôi không phải còn có một bộ vest hay sao.”
Bộ đồ này là Lâm Tĩnh Chi mua cho anh, cũng tới vài chục triệu, thế nên anh vẫn luyến tiếc chưa nỡ mặc.
An Lộ không nhớ rõ đã từng nhìn thấy Bàng Phi mặc vest lần nào chưa, thế nên rất tò mò, hỏi bộ đồ này từ đâu mà tới?
Bởi vì có bài học từ ngày hôm qua, Bàng Phi cũng đâu dám nói đây là do Lâm Tĩnh Chi mua, nên nói dối là do Thời Phong mua cho.
Anh cứ nghĩ chuyện của hai người An Lộ với Thời Phong cũng coi như qua rồi, ai ngờ An Lộ vừa nghe thấy hai từ Thời Phong cái đã như phát điên, ồn ào yêu cầu anh không được phép ở trước mặt cô ta nhắc tới người này các kiểu, xong một lúc sau lại thử dò hỏi tình hình gần đây của Thời Phong, người này có hay nhắc tới cô ta hay không các thứ.
Bàng Phi bị cô nàng làm cho rối hết cả lên, chỉ có thể giải bộ không có gì để nói để trốn tránh mấy câu hỏi của cô ta.
Tiệc sinh nhật của Vu Oánh Oánh được tổ chức ở một quán bar-karaoke cỡ nhỏ, người tham gia khá đông, đám người sôi nổi náo nhiệt tụ với nhau thành đám ca hát nhảy múa, một phòng tiệc to như vậy cũng bị mấy người này khiến cho trở nên chật ních.
Sự xuất hiện của An Lộ cũng không tạo ra nhiều hiệu ứng, bởi vì người quá đông, điên loạn tưng bừng, nên cũng không ai để ý xem bạn mặc đẹp hay xấu.
An Lộ kéo Bàng Phi tới một góc tối ngồi xuống, như vậy hai người họ có thể thoải mái ngồi uống rượu, không bị ai quấy rầy cũng tốt.
Nhưng mà ngồi lâu thì cũng cảm thấy nhàm chán, nhìn mọi người càng lúc quẩy càng hăng, không biết tới khi nào thì mới tan cuộc được, nên An Lộ cũng nghĩ tới chuyện rời đi trước.
Đem quà tặng của mình đưa cho Vu Oánh Oánh,lại nói mình còn có việc khác, nên xin lỗi về trước.
Thế nhưng Vu Oánh Oánh lại lôi kéo cánh tay của cô ta nói không cho cô ta đi, vừa khóc vừa năn nỉ.
An Lộ lại mềm lòng, không thể chịu được cảnh người khác khóc, nên cũng không vội bỏ về nữa.
Người trong phòng cũng lục tục rời đi, cũng không có ít người uống say mèm, An Lộ cũng là một trong những người này.
Cô nàng này thật là, rõ ràng uống không được, nhưng cố tình còn thích ra vẻ ta đây.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Bàng Phi đem An Lộ nâng lên, báo với Vu Oánh Oánh hai người họ phải về.
Vu Oánh Oánh đứng lên, muốn nói lại thôi, vẻ mặt không được tự nhiên.
Bàng Phi nhanh chóng cảm thấy không thích hợp, trong đầu nhanh chóng nhảy ra một suy nghĩ đó là nơi này không nên ở lại quá lâu, nên trực tiếp bế bổng An Lộ lên, chay nhanh ra ngoài.
Từ trong quán đi ra, anh nhanh chóng phát hiện bánh xe của chiếc BYD đã bị người ta tháo mắt, nơi này lại có chút hẻo lánh, xem ra mọi chuyện đều đã được lên sẵn kế hoạch từ trước, cũng chỉ có thể trách anh đã không cẩn thận, không phát hiện ra có điều đáng ngờ từ trước.
Bàng Phi lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Thời Phong, nhưng ngay lúc này, lại có một lực mạnh từ phía sau ập tới, anh theo bản năng né đi, thì thấy một cây gậy sắt ở bên cạnh rơi xuống.
Cùng lúc đó, từng trận bước chân ồn ào từ bốn phương tám hướng truyền tới, mỗi người cầm một thanh gậy sắt.
Bàng Phi liên tục lùi về sau vài bước, âm thầm tìm cách ở trong đầu, một mình anh ở đây còn có chút quá sức, huống hồ hiện tại còn có một An Lộ đang bất tỉnh nhân sự ở đây. Đêm nay chỉ sợ là gặp phải phiền phức rồi.