Cực Phẩm Rể Quý

Chương 158: Chương 158: Phong ba dư luận




Thời Phong trực tiếp nắm lấy micro của một phóng viên, “răng rắc” bẻ gãy, chiếc micro cứng cáp nằm trong tay Thời Phong dường như được làm bằng giấy, dễ dàng liền bị bẻ gãy: “Cút đi, biến khỏi đây cho tôi!”

Những người này đều được người ta tin tưởng giao cho việc đến gây sự, cho dù người kia tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng muốn bọn họ thật sự phải hi sinh cái gì đó, bọn họ thật không có lá gan đó.

Các phóng viên cuối cùng cũng đã chịu rời đi, nhưng tổn hại mà họ gây ra cho An Dao và nhà họ An, chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Ngày hôm sau, tất cả các bản tin lớn nhỏ đều có tin tức về việc An Dao không tuân theo đạo đức phụ nữ, thậm chí còn đứng đầu danh sách hot search một thời gian.

Các bài đăng trên mạng xã hội trước đây của An Lộ về sự hy sinh vì người dân cũng bị thay đổi, tất cả đều là những lời xúc phạm cùng phỉ báng, những lời bình luận của cư dân mạng cũng rất quá đáng, hầu hết đều là những lời lăng mạ và vu khống, phần lớn đều đang mắng An Dao là đ*, đồ chết tiệt, vân vân và mây mây...

Nhà họ An chỉ biết trốn ở trong nhà, ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, những lời dị nghị của hàng xóm cũng có thể dìm chết họ khi họ ra ngoài.

Cả nhà họ An đều như người vô hồn, thậm chí còn thiếu sức sống hơn so với lúc trước.

Đêm hôm qua Bàng Phi không trở về, anh đến gặp Diệp Nguyên để hỏi xem anh ta đã điều tra vụ giết hại bác Hà như thế nào rồi?

Bây giờ đó là điều duy nhất có thể đánh bại La Lượng.

Kẻ sát nhân Lý Uy đã chết, không có nhân chứng quan trọng, manh mối bị gián đoạn, vấn đề bị mắc kẹt, không thể tiếp tục.

Bàng Phi đã đến tận nơi bác Hà ở để điều tra, đồng thời cái gì có thể theo dõi được đều đem đến, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Sau một đêm bận rộn, anh vội vàng trở về nhà họ An lúc rạng sáng, một loạt tin tức dồn dập trên điện thoại di động đã thu hút sự chú ý của anh, tất cả đều có liên quan đến An Dao.

Truyền thông đại chúng đã đổi trắng thay đen, lại còn phóng đại sự thật lên nhiều lần, hoàn toàn đẩy An Dao đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Các bình luận bên dưới đều là một mảnh chửi rửa, phần lớn đều mang tính bạo lực, thật sự rất quá đáng.

Sự việc này hẳn là do nhà họ La cố tình phá hoại thanh danh của An Dao và nhà họ An, Bàng Phi lo lắng nhà họ An sẽ bị những lời bình luận như vậy tấn công nên cũng vội vàng trở về nhanh hơn.

Quả thật như vậy, toàn bộ nhà họ An rơi vào không khí chết chóc thâm trầm và đáng sợ, vừa đi vào đã cảm thấy áp lực nặng nề đáng sợ.

Tào Tú Phương và An Kiến Sơn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách thở dài, An Lộ thì không ngừng gõ cửa phòng của An Dao.

Nhìn thấy Bàng Phi trở về, gương mặt mấy người gia đình họ cũng không mấy vui vẻ, điều đó cho thấy tác động của dư luận lên gia đình họ kinh khủng đến mức nào.

Bàng Phi đến trước cửa phòng An Dao, An Lộ tránh qua một bên, lo lắng nói: “Chị gái em từ hôm qua trở về nhà đã nhốt mình trong phòng. Chị ấy không ăn uống gì, anh rể có nghĩ ra được cách nào không?”

Nghĩ cách nào được nữa, An Dao bây giờ chính là lúc bất lực nhất, cô mải đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của chính mình, sợ hãi hết thảy thế giới ngoài kia, hiển nhiên không thể gõ cửa mà mong cô mở cửa ra được...

Bàng Phi không nói một lời, xoay người đi xuống lầu, An Lộ đang bối rối hỏi anh định làm gì, Bàng Phi không đáp, mở cửa đi ra ngoài.

An Lộ tò mò đi theo, thấy Bàng Phi nhanh chóng trèo lên tường như một con tắc kè, đây là muốn vào phòng của An Dao theo đường cửa sổ sao?

“Anh rể, cẩn thận!”

Bàng Phi leo lên dễ dàng, với chiều cao tầng hai của tòa nhà thì chẳng là gì đối với anh.

An Lộ vội vàng quay lại, đợi chờ Bàng Phi mở cửa phòng An Dao, đợi một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

Cô ta đoán rằng Bàng Phi có biện pháp riêng của mình nên không bận tâm mà xuống lầu ngồi cùng An Kiến Sơn và Tào Tú Nga.

Trong phòng, An Dao kéo rèm cửa, điện thoại đã tắt, tắt nguồn máy tính, mọi thiết bị liên lạc đều bị cô tắt.

Cô nằm cuộn tròn trên giường, biến mình thành một quả bóng nhỏ.

Đây là tư thế của trẻ con khi còn ở trong bụng của người mẹ, người ta nói rằng khi một người cảm thấy bị đe dọa hoặc sợ hãi hoặc bất lực, họ sẽ làm tư thế như vậy.

Bàng Phi đi tới, nhẹ nhàng mở chăn bông ra, An Dao vội vàng kéo chăn bông đắp lên mặt cô: “Đừng, đừng kéo ra.”

“Đây là nhà của chúng ta, sẽ không có ai làm tổn thương em đâu, đừng sợ.” Bàng Phi nhẹ nhàng nói, vì sợ làm trái tim mỏng manh của nàng tổn thương.

Nước mắt An Dao lặng lẽ rơi xuống: “Không... đừng...”

Ấn tượng của Bàng Phi đối với An Dao luôn là một cô gái mạnh mẽ, giống như một con lật đật không thể đánh ngã, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng mỏng manh như vậy của cô, Bàng Phi không khỏi cảm thấy xót xa.

Dù sao, An Dao trở nên như vậy cũng là để giúp đỡ anh, bất kể trước đây cô có làm sai điều gì, cô cũng nên được tha thứ.

Chuyện đã qua rồi, đó đều là những chuyện trong quá khứ, bây giờ nhìn lại thì sĩ diện, nhân phẩm, những lần cãi vã lúc đó đều là chuyện không cần thiết.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh An Dao, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn và gầy yếu ấy vào vòng tay, cho cô một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ nhất.

Nhưng mà, An Dao giống như một con chim sợ hãi, đẩy anh ra: “Đừng chạm vào em, đừng chạm vào em...”

Phản ứng dữ dội như vậy thực sự khiến Bàng Phi bị sốc, dường như An Dao đã nhớ lại chuyện gì đó quá đỗi khủng khiếp, trong đôi mắt đen của cô tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Bàng Phu không muốn hỏi La Lượng rằng hắn ta đã làm gì với cô, những điều đó không quan trọng và anh cũng không bao giờ quan tâm chuyện đó, bây giờ anh chỉ muốn An Dao thoát ra khỏi cái bóng tâm lý và mau chóng khỏe lại.

Tuy nhiên, nếu anh không truy cứu, cũng không có nghĩa là An Dao có thể quên đi.

La Lượng là một tên biến thái, một tên cực kỳ biến thái!

Hắn ta không có năng lực của một người đàn ông, vì vậy hắn ta liền trút hết tất cả giận dữ cùng sự tự ti của mình lên An Dao, những đòn hiểm đó đã gieo vào trái tim cô như hạt giống, đâm rễ và nảy mầm, xuyên qua từng lỗ chân lông và từng tế bào trong cơ thể cô.

Cô sợ tiếp xúc với người khác. Một cái ôm hoặc một nụ hôn có thể khiến cô nhớ lại những ngày La Lượng bị tra tấn.

Tuy nhiên, một cái giá như vậy không thể đổi lấy được gì, thay vào đó, nó còn đẩy cô lên đỉnh điểm đầu sóng ngọn gió của dư luận.

Khi bất lực đến cùng cực, con người ta thậm chí không thể rơi nước mắt, bởi vì trái tim đã chết trong cơ thể đã tê liệt, và thế giới dường như không còn liên quan gì tới họ.

Bàng Phi không muốn nhìn thấy cô như thế này, nhưng anh cũng không dám đến gần cô, vì vậy anh chỉ có thể đứng bất lực và đau khổ.

Anh không muốn rời xa, chỉ dám lặng lẽ quan sát và lặng lẽ ở bên cô.

Lúc An Lộ lâu lâu nhìn về phía trên tầng một cái: “Đã hơn năm giờ rồi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Anh rể làm cái quái gì mà lâu thế nhỉ, không được, phải đi xem xem.”

An Kiến Sơn bảo cô ta đừng đi: “Chuyện này nếu không giúp được gì thì để hai đứa nó tự xử lý đi.”

An Lộ ngước mắt lên nhìn, đột nhiên phát hiện ra thái dương của An Kiến Sơn có rất nhiều tóc trắng: “Ba, ba...”

Tào Tú Nga cũng bị tiếng gọi của cô gây chú ý: “Lão An, anh... tóc của anh…”

An Kiến Sơn vẫn thờ ơ, vẻ mặt vẫn nặng nề.

Khi xảy ra chuyện như thế này thì ai cũng cảm thấy khó chịu, dù sao thì cũng đã già rồi, không chịu được việc đối đầu với phong ba bão ráo, buồn phiền đến bạc tóc cũng không có việc gì phải làm ầm ĩ.

Phải nói rằng, trong mắt Tào Tú Nga và An Lộ, mái tóc trắng này trông thật chói mắt.

Dù tâm trạng có tệ đến đâu thì bữa nào cũng phải ăn, An Lộ kêu thím Trương chuẩn bị bữa ăn, thím Trương đáp lại, nói sẽ ra ngoài mua một ít sườn để dự phòng.

Nhà họ An không vui, bà ấy cũng không thoải mái, làm việc trong gia đình này nhiều năm như vậy, cô đã là người của gia đình này rồi.

Thím Trương đi ra ngoài không được bao lâu thì chạy lại, ôm đầu nói rằng vừa bước ra khỏi nhà liền bị mọi người ném trứng và gạch nên đành phải chạy nhanh về.

An Lộ tức giận đứng lên: “Ai mà ác như vậy chứ?”

“Cô hai, tôi không sao đâu, chỉ là xước da một ít, cô đừng nóng giận. Có gì tôi đợi buổi tối rồi ra ngoài mua sau...”

Đây không phải là vấn đề ăn cơm hay không, mà là bọn họ khinh người quá đáng.

Dư luận công kích cũng đành thôi đi, bây giờ lại còn tấn công đến thân thể, có để cho người ta sống không vậy?

An Lộ vội vàng đi vào phòng bếp, cầm lấy con dao làm bếp tức giận chạy ra ngoài: “Tôi muốn xem, ai dám ném trứng vào người tôi?”

“Ôi, thật là khủng khiếp, không được đâu thưa ông chủ, bà chủ...”

“Mau, mau gọi Bàng Phi xuống.” Cả nhà họ An đều không ai có thể ngăn cản An Lộ, chỉ có một mình Bàng Phi, Tào Tú Nga lo lắng vô cùng, thật sự sợ An Lộ điên lên sẽ làm ra chuyện bất bình thường.

Thím Trương vội vàng đứng dậy: “Cậu chủ, cậu mau ra xem, cô hai cầm dao làm bếp chạy ra ngoài rồi...”

Bàng Phi cau mày mở cửa đi ra.

Thím Trương cứ lặp đi lặp lại những lời vừa rồi.

Bàng Phi đuổi theo không nói một lời nào, An Lộ vừa đi vừa hô to: “Tôi xem xem miệng ai đê tiện như vậy, có giỏi thì đứng ra!”

Ngày càng có nhiều người vậy xem, tất cả mọi người đều đang xì xào bàn tán.

An Lộ càng tức giận, vung con dao làm bếp trong tay: “Nói đi, tôi để cho các người nói, đến đây, có năng lực nói lung tung trước mặt tôi, xem tôi có cắt lưỡi của mấy người không, nếu không sợ chết thì cứ tiếp tục nói đi!”

Dao bếp chém tới trước mặt đám người đang nhìn, ai nấy đều kinh hãi, những tiếng xì xào bàn tán cuối cùng cũng dừng lại.

An Lộ không cam lòng dễ dàng tha cho họ như thế, vừa hỏi ai đã ném quả trứng vào thím Trương, còn ném đá làm bị thương thím ấy, nhưng đều không ai phát ra tiếng động nào, đám người từ từ tan biến.

An Lộ bắt gặp một bà lão thích buôn chuyện le lưỡi, dùng dao uy hiếp: “Nói đi, bà thích làm sao hả?”

“Không, không, thật sự không phải.” Bà lão sợ hãi gần chết, lắc đầu liên tục.

An Lộ thả bà lão đi lại đi tới nắm lấy một người khác, đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay, khi ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là Bàng Phi.

“Thôi đi!”

“Em không có làm ầm ĩ, những người này thật quá đáng, họ dám ném vào đầu thím Trương, em phải cho họ biết thế nào là lễ độ, để họ lần sau không dám tái phạm chuyện này nữa.”

Quậy lung tung!

Trong trường hợp ai đó gọi cảnh sát hoặc khiếu nại tài chính, cô ta có thể gặp rắc rối.

Bàng Phi giật con dao phay trong tay An Lộ lại và đưa cô về.

“Dừng lại!” Rốt cuộc cũng đã quá muộn, có người gọi cảnh sát, người của đồn cảnh sát khu vực đã tới rồi.

Bàng Phi nhanh chóng giải thích: “Hiểu lầm rồi, tất cả đều là hiểu lầm thôi.”

“Có người bảo anh giết người và cố ý làm bị thương người khác, hãy đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát.” Một cảnh sát trẻ tuổi nói.

An Lọ la lên một cách oan uổng: “Nhìn con dao của tôi sạch đến thế này! Tôi có làm ai bị thương đâu. Tôi chỉ doạ cho họ sợ thôi.”

“Chúng tôi sẽ điều tra rõ sự việc. Giờ cô phải theo chúng tôi đến đồn cảnh sát.” Viên cảnh sát trẻ tuổi nói tiếp.

An Lục còn muốn nói thêm cái gì, nhưng là Bàng Phi ngăn lại: “Đi dạo một chút.”

Việc này quá kỳ lạ, thôi thì đi xem thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.