“Bác Phương, tôi biết rõ, với thủ đoạn của bác, nếu muốn dạy dỗ nhà họ Bàng sẽ có rất nhiều biện pháp. Nhưng tôi nguyện ý giúp đỡ bác, để bác dùng phương thức đơn giản nhất đạt được mục đích, bác không vui sao?”
Giọng điệu và điệu bộ như vậy mới khiến Phương Trấn Hải hơi chấp nhận, chỉ có điều ông ta làm sao lại không rõ trong lòng tên này có mục đích gì. Chẳng qua là muốn nịnh bợ ông ta, khiến sau này ông ta phải ra sức khi anh ta tranh đoạt với nhà họ Tiết mà thôi.
Nói trắng ra chính là đôi bên cùng có lợi!
Dùng lời của Tiết Phong mà nói, muốn dạy dỗ một người như Bàng Phi, ông ta có rất nhiều biện pháp, hoàn toàn không cần dựa vào người khác. Tiết Phong muốn nhân cơ hội này cho ông ta nợ một ân tình, để về sau ông ta phải hỗ trợ anh ta, nghĩ hay lắm!
Gia tộc các người tự đấu nhau, ông đây không tham dự!
“Mày đánh rắm xong rồi đúng không, nếu xong rồi cút nhanh đi.”
Tiết Phong không cam lòng rời đi như vậy: “Bác Phương, bây giờ Dung Thành đã không phải là nơi mà bác có thể làm mưa làm gió như năm đó. Bác xem những người năm đó cùng với bác dốc sức xây thiên hạ bây giờ được mấy người còn sôi nổi như trước? Chẳng lẽ giang sơn của bác cứ để cho tên họ Bàng kia hủy diệt mất, lẽ nào bác không muốn trở lại ngày xửa sao?
“Không riêng gì báo thù, bác còn phải tìm lại uy phong và tôn nghiêm cho nhà họ Phương, những thứ này, đều không thể thiếu nguồn kinh tế...”
Phương Trấn Hải nở nụ cười: “Cậu nói dựa vào cậu có thể giúp đỡ tôi, có thể khiến nhà họ Phương chúng tôi vực dậy? Ha ha ha! Tên nhóc kia, cậu thật sự cho rằng tôi già rồi nên hồ đồ sao? Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh như vậy, thì làm sao đã về nhà họ Tiết nhiều năm mà vẫn không có gì trong tay? Có thân phận là con trai trưởng của nhà họ Tiết, thế nhưng ba cậu vẫn luôn không giao công ty cho cậu quản lý. Điều này đủ chứng minh, ông ta không tín nhiệm cậu, cũng nói rằng cậu là đồ vô dụng!”
“Đừng ở đây nói nhảm, cút nhanh lên, tôi không muốn phải lãng phí nước bọt với người như cậu.” Phương Trấn Hải lần nữa ra lệnh đuổi khách.
Tiết Phong bị chọc vào nỗi đau, trong lòng rất không thoải mái, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Phương Trấn Hải, anh ta cũng không biết nói gì.
Rốt cuộc lão hồ ly vẫn xem nhẹ người khác, ông ta với người ba quả không biết nhìn xa kia thật giống nhau như đúc, đều cho rằng Tiết Phong anh ta không có bản lĩnh gì.
Bọn họ càng cho rằng như vậy, Tiết Phong càng muốn xây dựng sự nghiệp cho bọn họ nhìn xem.
Lôi kéo nhà họ Phương là một phần trong kế hoạch của anh ta, bởi vì trong kế hoạch này, không thể thiếu sự hỗ trợ của nhà họ Phương trong tương lai.
Nếu Phương Trấn Hải đã không cảm kích, anh ta sẽ tự mình ra tay. Đợi đến khi giải quyết sự việc xong, ân huệ này không nợ cũng nỡ mất rồi.
Thế giới của người có tiền chứa toàn âm mưu, những ánh sáng được gia tộc xem trọng từ khi sinh ra. những người không được coi trọng, chỉ khác với người bình thường là nhiều tiền hơn, hơn nữa lại còn phải chịu đựng áp lực và ánh mắt khinh bỉ đến từ khắp nơi.
Tiết Phong muốn chứng minh năng lực của mình không kém gì so với cái tên mà ba anh ta nhìn trúng. Còn lần này chính là một cơ hội.
Bàng Phi có lợi hại ra sao thì cũng chỉ là con người, con người có máu có thịt, là người thì sẽ có điểm yếu.
Dù sao Phương Trấn Hải cũng già rồi, lo trước lo sau, kiêng kị nhà họ La, không dám ra tay với nhà họ An.
Muốn thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, vì đạt được mục đích mà có thể không từ thủ đoạn, đây mới là tác phong của người có thể làm nên việc lớn.
Mục tiêu của Tiết Phong cũng rất rõ ràng, trực tiếp ra tay với An Dao, nắm điểm yếu của Bàng Phi trong tay, còn sợ không dạy dỗ được anh?
Xe của An Dao đã bị động tay động chân từ sớm, chạy được một nửa lại bị tắt máy, người của Tiết Phong theo sát nãy giờ trói An Dao lại, sau đó dùng sim nặc danh gửi video bắt cóc An Dao đến điện thoại di dộng của Bàng Phi, yêu cầu anh đêm khuya không người đi đến công xưởng bị bỏ hoang.
Lúc Bàng Phi nhận được tin nhắn, sắc mặt lộ ra vẻ trắng bệch mà trước nay chưa từng có, bỏ lại An Lộ và Tào Tú Nga, lên xe phóng thẳng đi.
Vẻ mặt An Lộ buồn bực: “Anh rể làm sao vậy?”
Tào Tú Nga cũng buồn bực theo: “Giống như lại gặp phiền toái. Này, con nói trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế mà mỗi ngày chị của con chỉ lo bận rộn trong quán rượu, lần này ngay cả mẹ cũng thấy chị con quá đáng.”
“Nhìn đi, rốt cuộc mẹ cũng thấy là con gái mẹ làm sai. Chờ anh rể trở lại mẹ nên nói chuyện cho tốt, phê bình dạy dỗ chị con một trận.”
Tào Tú Nga trợn mắt tức giận nhìn An Lộ: “Mau đi nấu canh đi, một lát nữa mẹ đem qua cho ba con.”
Bàng Phi lái ô tô đến chỗ kia, đó một nhà xưởng bỏ hoang ở phía tây ngoại ô. Nơi này vốn dĩ là nơi sản xuất các sản phẩm hóa chất, về sau bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng nên nhận lệnh cưỡng chế ngừng sản xuất.
Hoàn cảnh cùng vị trí không phải quá phức tạp, rất nhanh Bàng Phi đã tìm được An Dao, cô bị trói trên ghế, trong miệng nhét vải, dưới chân có có một quả bom nhỏ đã được kích hoạt ngay khi Bàng Phi bước vào.
Bên trên nhà xưởng có cài đặt loa, giọng nói đã dùng máy biến thanh: “Tên họ Bàng kia, nếu không muốn nhìn thấy vợ mày chết thảm trước mặt mình, phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tao!”
Nghe! Bàng Phi cái gì cũng đều nghe! Vì an toàn của An Dao, tạm thời anh có thể bỏ lại tất cả.
“Mày muốn tao làm cái gì?”
“Rất đơn giản, cầm lấy con dao trước mặt mày, đâm một nhát vào ngực mình!”
Đối phương nghĩ sao ra được yêu cầu trẻ con như vậy?
Trong lòng Bàng Phi rõ ràng, không vạch trần ý đồ của đối phương mà tuân theo, nhặt dao nhỏ trên mặt đất lên.
Sắc mặt An Dao tái nhợt, liều mạng dốc sức lắc đầu, miệng lại bị vải nhét vào, không phát ra được âm thanh nào. Thế nhưng tình cảm trong ánh mắt của cô đều là chân thật, cô muốn nói Bàng Phi không nên làm như vậy!
Đã lâu như vậy, người phụ nữ này hiếm khi vì Bàng Phi mà lộ ra tình cảm chân thật. May mà cô còn lo lắng cho Bàng Phi, ít nhất khiến anh cảm thấy mình làm như vậy cũng không coi là không đáng.
Trong thoáng chốc Bàng Phi lại cảm thấy có chút lưu luyến tất cả mọi thứ trong khoảng khắc này.
“Đừng có mẹ nó mà đứng ngốc ở đây, nhanh lên! Nếu không tao sẽ khởi động nút này, cho hai người chúng mày chết chung một chỗ!” Giọng nói bên trong chiếc loa tràn đầy tức giận.
Bàng Phi không nỡ thu hồi ánh mắt, nhưng càng không nỡ để An Dao bị tra tấn như vậy.
“Được. Tao làm theo lời mày, nhưng mày phải giữ lời.” Bàng Phi nói với cái loa.
“Đừng có mẹ nó nhiều lời ở đây, cái ông đây muốn là mạng của mày, không liên quan đến con đàn bà kia. Chỉ cần mày chết, tao lập tức thả người.”
Như thế rất tốt.
Bàng Phi giơ dao lên, không nói lời nào mà đâm xuống ngực!
“Ô ô ô…” An Dao giãy dụa kịch liệt, cơ thể mất đi trọng tâm, liền té ngã xuống đất.
Thân thể Bàng Phi nện xuống đất nặng nề.
Tiết Phong chửi một tiếng, bởi vì tư thế khi ngã xuống của Bàng Phi khiến anh ta nhìn không rõ dao nhỏ có thật sự đâm vào hay không. Cũng không có cách nào phán đoán xem Bàng Phi đã chết thật hay chưa: “Cậu, xuống dưới kiểm tra rõ ràng.”
Một gã sai vặt đi xuống từ trên lầu, thận trọng tới gần Bàng Phi.
“Răng rắc!”
“A...” Gã sai vặt bị Bàng Phi bắt lấy cổ tay, lập tức bị bẻ gãy xương.
Tiết Phong mắng một câu thô tục: “Đám các người đi chết đi!”
Tay còn chưa kịp ấn xuống, có một cây gậy đánh úp từ phía sau, trực tiếp đánh anh ta ngã xuống từ trên ghế.
Thời Phong nhặt được điều khiển từ xa của quả bom, nhắn cho Bàng Phi một tin voice chat: “Anh Bàng, đã giải quyết được!”
Sau khi Bàng Phi đá ngất gã sai vặt, anh nhanh chóng đi tới trước mặt An Dao.
Đây là một loại bom đơn giản nhất, cũng dễ gỡ bỏ nhất, rất nhanh đã có thể hoàn thành.
An Dao: “Ô ô ô“.
Cũng không biết đang nói cái gì, chỉ là ánh mắt rơi trên người Bàng Phi cũng chưa từng di chuyển đi.
Rốt cuộc cũng bom cũng được dỡ xuống, Bàng Phi giải thoát cho An Dao, không nói một lời nào, kéo cô đi ra ngoài.
Bình thường, cảm giác an toàn của phụ nữ đều đến từ người đàn ông, rất kỳ quái, An Dao vậy mà lại cảm thấy trên người Bàng Phi có một loại cảm giác an toàn mà trước nay cô chưa từng có.
Đưa An Dao lên xe, mà người đàn ông ngồi trong xe, lại là La Lượng!
“An Dao, em không sao thật là tốt quá!”
An Dao chưa kịp kinh ngạc, chỉ thấy Bàng Phi quay người đi về phía nhà xưởng, cô liền vô thức muốn xuống xe đi theo.
La Lượng nắm lấy cổ tay của cô: “An Dao, bên trong rất nguy hiểm, em đừng đi vào.”
“Tôi...” An Dao do dự, rốt cuộc có nên đi vào hay không?
Khi Bàng Phi nhận được video mà Tiết Phong gửi, liền nghĩ ngay đến việc liên hệ với La Lượng.
Dựa vào cảnh sát cũng có thể giải quyết, nhưng nói không chừng bọn họ lại lén lút dùng quan hệ sau lưng để cuối cùng lại thả người ra, bọn họ nham hiểm, anh cũng nham hiểm, xem ai nham hiểm hơn ai?
Bàng Phi nhắc tới Tiết Phong, tên này anh biết, ở trong Thủy Vân Gian có gặp mặt vài lần, là ông chủ của Trầm Ngưng Tâm, không hưởng thụ cho tốt cuộc sống của công tử nhà giàu đi, lại đi làm ra những việc thế này.
Nếu có ý định đánh Bàng Phi thì cũng được thôi, nhưng bây giờ lại chuyển đến An Dao, không dạy dỗ anh ta một trận, sợ là không biết trời cao đất dày.
“Lấy dây thừng ra.” Bàng Phi tức giận, vừa đi lên đã giáng xuống mấy cái tát, khiến mặt Tiết Phong nhanh chóng sưng như đầu heo.
Thời Phong đem dây thừng đến, Bàng Phi trói hai tay của Tiết Phong ra sau lưng, đầu dây thừng còn lại cột lên trên cây cột, sau đó xách cổ áo Tiết Phong đi về phía cửa sổ.
Nơi này là tầng sáu, cách mặt đất hơn mười mấy mét, cho dù không rơi xuống dưới, chỉ nhìn xuống thôi đã đủ thấy đáng sợ.
Tiết Phong sợ rồi, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua: “Mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày đừng nên xằng bậy!”
Thời Phong hung hăng đập một cái lên đầu anh ta: “Sắp chết đến nơi rồi còn cố cãi, tao cho mày mạnh miệng, cho mày mạnh miệng...”
Đúng lúc Tiết Phong né tránh thì bị trượt chân, rơi thẳng xuống.
Có dây thừng kéo lại, ngã cũng không chết! Chính là muốn trói anh ta ở đây một lúc, để anh ta nếm trải mùi vị này.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Bàng Phi vừa dứt lời, chỉ thấy đèn pha của chiếc ô tô bên ngoài cửa sổ nháy lên hai cái, chiếc xe BMW của La Lương nghênh ngang rời đi.
Thời Phong tức không chịu được: “Cái đứa cháu trai này, vứt bỏ chúng ta mà đi à. Mẹ!”
Lúc này rời đi mới đúng là phong cách làm việc của La Lượng, không đi lại khiến cho Bàng Phi không biết sai mất.
Đêm nay vốn dĩ mang theo La Lượng đến chỉ là để cảnh cáo Tiết Phong đừng có mà làm to sự việc lên, nếu không nhà họ La sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Mục đích đã đạt được, An Dao cũng đã an toàn thoát ra, La Lượng rời đi hay ở lại cũng không quan trọng.
Xe của Bàng Phi đang ở trong bụi cỏ, hai người lên xe, Thời Phong lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh Tiết Phong bị treo giữa không trung: “Phong cảnh này, thật sự rất đẹp!”
“Ôi chao, anh Bàng, chúng ta cũng hình như cũng không đắc tội thằng nhóc này, một màn tối nay của nó để làm gì vậy?”
Những chuyện này Bàng Phi cũng không đoán được, nhưng tóm lại chắc là không lôi kéo được quan hệ với nhà họ Phương.
“Hôm nay Phương Trấn Hải chó cùng rứt giậu, chuyện gì cũng đều có thể làm ra, chuyện đêm nay ngược lại đã nhắc nhở tôi, sau này chúng ta cẩn thận một chút.” Bàng Phi khởi động xe, lắc lư mà chậm chạp đi về phía trước con đường bùn đất.