Cực Phẩm Rể Quý

Chương 80: Chương 80: Tầng ba xảy ra chuyện




Bàng Phi tin tưởng đây là kiệt tác của An Lộ, nhưng nếu An Dao không muốn thì An Lộ có thể làm gì cô, nói cho cùng thì vẫn là An Dao ngầm đồng ý làm bạn đồng hành với Bàng Phi, cũng đồng ý mặc trang phục lộng lẫy như vậy.

Bàng Phi vui sướng không thôi, trên khuôn mặt anh là nụ cười không thể che giấu.

Hai người lái chiếc Mercedes của An Dao đến trước nhà của nhà họ Bàng đón ba cùng em gái, bốn người đi đến nhà của bác Hà.

Căn hộ của nhà bác Hà có hai phòng, rộng hơn tám mươi mét vuông.

Những gia đình khác cũng rất hài lòng với phòng mới, đêm nay mọi người tổ chức mời khách, địa điểm là ở một nhà hàng gần đó.

“Vốn dĩ là định ở nhà làm vài món đặc sản nhưng mọi người đều nói muốn mời anh, mà tôi thấy người nhiều quá, chắc chắn nhà không đủ chỗ chứa nên liền đi nhà hàng.”

Bàng Kim Xuyên không quan tâm đến việc ăn cái gì, quan trọng là phần tình cảm của mọi người làm ông cảm thấy những gì mình làm trước kia đều không uổng phí.

Mọi người tham quan một vòng rồi đi đến nhà hàng.

Vốn dĩ thời gian xây xong sàn nhà là còn ba tháng nữa, cho nên việc hoàn thành chúng trong vòng một tháng thì dẫn đến chất lượng sẽ khác nhau.

Vừa hay thì căn hộ được chia cho nhà bác Hà có vấn đề về chất lượng.

Lúc mọi người đang xem đến một nửa thì đột nhiên bức tường giữa phòng khách và phòng tắm sập xuống đè trúng vài người đang đứng gần đó.

Bàng Phi phản ứng khá nhanh, khi mọi người đang hoảng loạn thì anh liền kéo vài người bị thương ra khỏi đống gạch.

Trong ba người bị thương thì có một người bị đập trúng đầu, hai người kia thì mỗi người bị thương tay và chân, hẳn là vết thương ngoài da.

Bàng Phi kiểm tra sơ qua thì lập tức đưa ra quyết định: “Đến bệnh viện!”

An Dao phối hợp với anh: “Dùng xe của em.”

Bàng Phi bế người bị thương xuống dưới, hai người còn lại cũng vội vàng xuống lầu.

Xảy ra chuyện lớn như vậy làm mọi người hoảng sợ, ai cũng không dám đứng trong nhà nữa, họ sợ bị mấy miếng xi măng đột nhiên rơi xuống trúng đầu.

Xe không chứa được quá nhiều người, Bàng Phi chỉ có thể chở mấy người bị thương và An Dao đến bệnh viện.

Trải qua một phen kiểm tra, vấn đề của hai người kia khá nhỏ, chỉ là trầy da nên chỉ cần thoa chút thuốc là không sao rồi, nhưng người bị gạch đập trúng đầu thì lại rất nghiêm trọng, là tụ máu não nên cần phẫu thuật mổ hộp sọ.

Ít lâu sau, đám người của bác Hà và Bàng Kim Xuyên cũng chạy đến bệnh viện, người nhà của người bị thương kia sau khi nghe được lời của bác sĩ thì suýt ngất.

“Chuyện này… chuyện này sao lại như vậy, đều là phòng mới mà tường nói đổ liền đổ!”

Bác Hà lo lắng đến muốn khóc, chuyện xảy ra ở nhà mình, ông sợ mình phải chịu trách nhiệm.

Tòa nhà xảy ra vấn đề, vậy chắc chắn là bên thi công đã ăn bớt ăn xén vật liệu xây dựng.

Mà phòng được phân cho nhà bác Hà là được phụ trách bởi nhà họ La, cho nên việc này người của nhà họ La không thoát khỏi liên quan.

Vì có An Dao ở đây nên Bàng Phi sẽ không nói gì không tốt đến nhà họ La trước mặt cô, miễn cho An Dao hiểu lầm anh gây sự vô cớ.

Anh muốn tìm lý do để An Dao rời đi trước: “Thời gian không còn sớm, em đưa ba cùng Yến Tử về trước đi.”

An Dao đã sớm nghe nói nhà họ La tiếp nhận chuyện khai thác trong khu nội thành cũ, cũng nghe nói bởi vì vấn đề phá bỏ mà suýt chút nữa thì dính đến án mạng, xem quan hệ của cô và La Lượng, Bàng Phi không nói thẳng ra thì đã giữ lại mặt mũi cho cô, vì vậy mà cô giả vờ như không biết, cũng định đi tìm La Lượng hỏi cho ra lẽ.

Bàng Kim Xuyên không yên tâm, ông nhất định phải ở lại nhìn xem người bị thương thế nào, mà khổ nỗi gần đây vết thương cũ trên cánh tay lại phát tác nên đến đêm thì liền đau ngứa không thôi.

Mọi người đều khuyên ông trở về nghỉ ngơi, đến khi Bàng Phi bảo đảm mình sẽ tra ra mọi chuyện thì Bàng Kim Xuyên mới chịu rời đi.

Tiễn đi đám người của Bàng Kim Xuyên, đôi mắt đen nhánh của Bàng Phi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Cứ ngỡ rằng chuyện phá bỏ khu nội thành cũ sẽ được người của nhà họ La xử lý thích đáng, thế mà bọn họ lại dùng thủ đoạn này để che giấu đi gièm pha của khu này.

Ngày đầu tiên vào ở trong tòa nhà mới liền suýt nữa xảy ra án mạng thì đừng nói đến việc nó có thể chịu được các loại thiên tai khác.

Người của nhà họ La đâu chỉ có cả gan làm bậy, quả thực là to gan lớn mật!

Cho dù không cần đám người bác Hà khóc lóc kể lể, Bàng Phi cũng không thể mặc kệ được.

Bàng Phi chụp vài tấm ảnh của người bệnh rồi gửi cho La Lượng: “Đây là cư dân trong khu nội thành cũ, hôm nay bọn họ dọn đến nhà mới nhưng lại bị một bức tường đập trúng làm tụ máu não, rất có khả năng cần phẫu thuật mổ hộp sọ.”

“La Lượng, anh cho rằng dùng việc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu để chặn miệng của nhóm cư dân thì chuyện của khu nội thành cũ liền qua à? Hiện tại xảy ra chuyện như vậy. để tôi xem anh ăn nói với dân chúng cùng chính phủ như thế nào.”

Lời nói của Bàng Phi rất đanh thép.

Tay cầm ly rượu vang đỏ của La Lượng vì quá dùng sức mà trở nên xanh trắng.

Bởi vì chuyện của khu nội thành cũ nên ba mới khen ngợi anh ta mà giờ đây Bàng Phi lại tạt một chậu nước lạnh vào người, lỡ như ba biết thì chắc chắn ông ấy sẽ tước đoạt hết tất cả quyền lợi của anh ta.

Anh ta nỗ lực làm những chuyện này là vì cái gì, là vì chứng minh cho La Đại Hải xem để bắt được quyền lợi nhất định từ trong tay ông.

Kế hoạch gần thành công thì Bàng Phi liền giở trò làm hết thảy đều bị ngâm nước nóng.

La Lượng cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng nhưng hai mắt lại vặn vẹo vì phẫn nộ, bộ dáng cực kỳ dữ tợn: “Bàng Phi, những người trong khu nội thành cũ không có chút dính líu gì đến anh thì anh liều mạng như vậy để làm gì chứ?”

“À, tôi biết rồi, là vì nhằm vào tôi, vì có được An Dao đúng không? Vậy được thôi, để tôi nhường An Dao cho cậu, cho nên cậu đừng xía vào chuyện này được không?”

“Ha ha.” Bàng Phi không biết nên khóc hay cười, đối mặt với vấn đề như vậy mà La Lượng vẫn chưa tỉnh ra, anh ta vẫn nghĩ lợi dụng An Dao để Bàng Phi từ bỏ truy cứu. Vậy thì với anh ta, An Dao là cái gì, công cụ sao?

Cô ấy là con người, La Lượng có tư cách gì mà đẩy tới đưa đi?

Bàng Phi cố nặn ra mấy chữ: “La Lượng, hiện tại tôi mới phát hiện anh không phải người.”

La Lượng cười khà khà, không sao cả!

Anh hùng còn có lúc bị người phỉ nhổ thì nói gì đến kẻ không phải anh hùng như anh ta.

Người làm chuyện lớn không để ý đến chuyện vặt vãnh, cứ lo trước lo sau thì sẽ không làm nên chuyện.

Bàng Phi khinh bỉ anh ta, anh ta cũng đang khinh bỉ Bàng Phi.

Một gã thất bại thích làm những việc ngoài khả năng của mình, ngay cả vợ mình cũng không giữa được nhưng lại rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng, rồi kết quả thế nào, bản thân lại có thể được lợi ích gì?

Bàng Phi nói: “Ích lợi là làm cho xã hội cặn bã của các anh chịu sự trừng trị của pháp luật.”

Suýt chút nữa thì La Lượng cười ra nước mắt: “Trừng trị, anh lấy cái gì trừng trị tôi? Cái gì cần bồi thường thì tôi cũng bồi rồi, có hạng mục nào của tôi không hợp pháp không? À, anh đang nói đến chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sao, đấy chỉ là ngoài ý muốn thôi, Cơ quan quản lý nhà nước về giám sát thị trường đã kiểm tra rồi, tòa nhà của tôi đủ tư cách.”

“Tôi chỉ cần tìm vài người sửa chữa lại căn nha bị hỏng kia, lại tốn chút tiền làm người nhà của gã bị thương kia ký tên thì chuyện gì cũng đều sẽ hóa thành không có, không phải sao? Anh cũng đừng xen vào việc của người khác, ok?”

La Lượng, mấy kẻ có tiền các anh cứ cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì muốn làm gì chẳng được, nhưng anh đừng quên phía sau chính nghĩa là quốc gia, mấy con sâu mọt các anh trốn không được đâu!”

“Thuận tiện nói cho anh một câu, tôi có ghi âm cuộc nói chuyện này, tôi sẽ đưa nó đến Cơ quan quản lý nhà nước về giám sát thị trường.”

La Lượng mở to hai mắt, tròng mắt gần như muốn rơi khỏi hốc mắt.

Cúp máy, Bàng Phi nhíu mày.

Thực ra anh không ghi âm, nói những lời kia là để hù dọa La Lượng mà thôi.

Hiện tại anh đã rõ, sở dĩ La Lượng không sợ hãi như vậy là vì anh ta đã thông đồng với rất nhiều địa phương, kế tiếp chỉ cần tốn chút tiền để đạt thành hiệp nghị với người nhà thì chuyện này cũng sẽ bị giấu đi.

Anh biết rõ bọn họ làm chuyện phạm pháp nhưng lại không có chứng cứ, anh không phải người bị hại lại không có chỗ dựa vững chắc.

Đi vào cửa phòng bệnh, đám người bác Hà xông tới: “Bàng Phi, hiện tại phòng ở của chúng tôi đều bị hủy, cũng không dám trở về nhà mới, cậu nói xem giờ chúng tôi nên làm gì đây?”

Nhìn bác Hà cùng nhóm chú bác, Bàng Phi không dám buông lỏng, cũng không dám chậm trễ, anh trịnh trọng hứa hẹn: “Mọi người yên tâm, cháu sẽ làm bên chịu trách nhiệm thi công cho mọi người một câu trả lời.”

An Dao chở Bàng Yến và Bàng Kim Xuyên về thì lập tức gọi điện thoại cho La Lượng, nhưng mà gọi mấy cuộc thì bên kia cũng đều báo máy bận.

Không còn cách nào khác, cô đành đến biệt thự của La Lượng thì bị hai gã bảo vệ ở cửa ngăn lại: “Cô An, giám đốc La của chúng tôi không có ở đây.”

Biệt thự đen nhánh nhưng An Dao không tin La Lượng không có, nếu không thì cửa biệt thự cũng sẽ không có người.

Cô hét to: “La Lượng, anh đừng tưởng rằng trốn tránh tôi thì tôi không có cách thấy anh, anh tránh được một ngày chứ không trốn được cả đời.”

Nói xong, cô thở hổn hển xoay người rời đi.

Trong biệt thự, La Lượng đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn bóng dáng nhỏ xinh dần đi xa, ánh mắt liền trở nên thâm độ.

Anh ta từng thật lòng nhiệt tình với An Dao, nhưng từ khi An Dao từ chối anh ta để kết hôn với Bàng Phi thì tấm lòng kia cũng bị vùi lấp vào bùn đất.

Hiện tại anh ta dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận An Dao, lấy lòng An Dao chẳng qua là vì có được An Dao rồi lại bỏ rơi cô, để cô nếm thử cảm giác bị người vứt bỏ là thế nào.

Nhưng hết thảy đều nằm ngoài dự đoán của anh ta, vốn tưởng rằng chỉ cần bản thân xuất hiện thì An Dao liền ngoan ngoãn nhào vào lồng ngực anh ta, ai ngờ người phụ nữ này luôn tìm cớ từ chối chuyện ly hôn, hiện giờ còn chạy đến chất vấn anh ta giúp Bàng Phi.

Anh ta làm nhiều chuyện như vậy, thế mà lại không bằng tên vô dụng như Bàng Phi kia, loại chuyện không công bằng này đang âm thầm bành trướng trong lòng La Lượng, nó đang dần khuếch tán ra mỗi tế bào trong cơ thể như một loại virus vậy.

Hận!

Nỗi hận Bàng Phi và An Dao đều đang làm anh ta sắp nổ tung.

An Dao ngồi trên Mercedes, suy nghĩ mãi cũng không thể bình tĩnh được.

Cô không muốn tin việc La Lượng là tên gian thương, nhưng sự thật bày ra trước mắt làm cô không thể tìm cớ cho anh ta được.

Ngay cả gặp mặt cũng không dám, đây chẳng phải chứng minh rằng anh ta đang chột dạ?

La Lượng à, rốt cuộc là anh có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy, hay là thực sự anh… đã thay đổi!

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.