Tưởng rằng được ba giúp là có hi vọng, lại không ngờ rằng đây lại là bắt đầu của cơn ác mộng!
Tương phản to lớn này khiến La Lượng khó mà tiếp nhận, không, không thể nào như thế này được, em gái nói rằng ba sẽ cứu mình, nhà họ La lợi hại như vậy, ba lợi hại như vậy, làm sao lại bị Bàng Phi tuỳ tiện lợi dụng như vậy?
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Thế nhưng sự đau đớn rõ ràng trên thân lại nói cho hắn ta biết tất cả mọi chuyện này thật sự đang xảy ra.
“Đừng giết... Đừng giết tôi...”
Hắn ta cầu khẩn buồn cười như vậy, đã từng có rất nhiều người chết trong tay hắn ta cầu khẩn hắn như thế này, nhưng hắn ta có từng có một chút suy nghĩ buông tha những người kia chưa?
Ba bị thương nặng nửa tháng mới tỉnh lại, trên đường lại gặp ám sát thiếu chút mất mạng, những ngày tháng lo lắng sợ hãi ở bên giường của ba mình đến bây giờ Bàng Phi vẫn còn nhớ rõ!
An Dao kiên quyết rời đi, không để ý thanh danh, không quan tâm mạng sống, chỉ vì muốn tìm chứng cứ phạm tội của La Lượng, nhưng cuối cùng thì sao, suýt chút nữa chết ở trong tay của hắn ta, ở giây phút An Dao ngã xuống, tâm trạng thấp thỏm lo âu của anh rốt cuộc tới cực điểm khiến anh khắc cốt ghi tâm!
Thời gian Trầm Ngưng Tâm bị hắn ta hãm hại, bộ dạng bác Hà chết thê thảm ở trong tay hắn ta, những công nhân vô tội kia bởi vì thi công vấn đề mà chết thảm...
Không giết hắn?
Ha ha!
Vậy phải nhìn những oan hồn đã chết kia, nhìn những người đã từng bị hắn ta tra tấn, có đồng ý hay không rồi!
Toàn thân đau đớn không cách nào động đậy, chỉ có một cái đầu, lại một chút sức lực cũng không dậy nổi.
La Lượng khóc, đã từng là sát nhân không coi mạng của người khác ra gì, vậy mà giờ đây lại khóc!
Bàng Phi mới thật sự là ác ma, hắn ta nhận thua, hắn ta nhận thua!
Chỉ cần giữ được mạng, như thế nào đều được!
Đáng tiếc, mọi chuyện đã quá muộn!
Bàng Phi chậm rãi buông tay ra, thân thể La Lượng ngã vào trong bóng đêm...
“Ầm!”
Lửa giận đè nén ở trong lòng thật lâu cuối cùng cũng được xả ra.
Bàng Phi không vội vã rời đi, mà đứng ở trước cửa sổ ngắm nhìn thành thị phương xa đèn đuốc sáng chưng, ánh đèn lấm ta lấm tấm, tỏa ra ánh sáng lung linh của đô thị phồn hoa, tất cả đều chỉ là mặt ngoài, thành thị chân chính, chưa bao giờ an phận, giống như biển cả bình tĩnh lại giấu sóng cả mãnh liệt ở phía dưới.
Thù của ba, thù của An Dao…
Cuối cùng cũng đã báo!
Nhưng Bàng Phi nhưng không có chút cảm giác thoải mái nào.
Những chuyện này kẻ cầm đầu là La Lượng không sai, nhưng nếu không có thế lực của nhà họ La ở sau chống lưng, La Lượng làm sao dám tùy ý làm bậy như vậy.
Thế lực khổng lồ kia trải rộng toàn bộ Thành Đô, giống như một tấm lưới lớn, mà La Lượng, chỉ là một bộ phận rất rất nhỏ trên tấm lưới lớn kia.
Muốn ở dưới tấm lưới lớn này sinh tồn, nói nghe thì dễ?
Chỉ có một biện pháp, xé rách lưới lớn, để ánh nắng một lần nữa chiếu xuống!
Mấy ngày sau khi La Lượng xảy ra chuyện, Bàng Phi đều đặc biệt chú ý đến động tĩnh nhà họ La bên kia, thật kỳ lạ, thi thể của La Lượng cũng không bị phát hiện, ngược lại là người không thấy, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian.
Ngày nào nhà họ La cũng đi đến bệnh viện tâm thần Cao Long tìm kiếm bốn phía xem La Lượng ở đâu, nhưng đã một tuần lễ, một chút tin tức cũng không có.
Bàng Phi đã đoán được rất có thể là Cơ Như Tuyết ở sau lưng giở trò quỷ, dựa vào tính tình Cơ Như Tuyết, khẳng định phải khiến La Lượng hoàn toàn biến mất trên thế giới này, một chút bột phấn cũng không để lại, làm sao nhà họ La có thể tìm được La Lượng.
Ngược lại sau khi La Lượng mất tích khiến cảnh sát hoài nghi, một lần nữa tố tụng La Lượng, đồng phát phát lệnh truy nã, yêu cầu một lần nữa áp giải La Lượng vào ngục giam.
Đến lúc này, thanh danh nhà họ La ít nhiều sẽ chịu chút ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.
Người ngoài suy đoán rất nhiều về chuyện của nhà họ La, thậm chí có người hoài nghi là La Đại Hải giúp La Lượng đổi tên đổi họ trốn ra nước ngoài.
An Lộ có quan hệ với truyền thông bên kia, động chút tay chân, đăng một số bài trên mạng, còn đưa tới không ít chủ đề bàn tán.
Người bên ngoài không biết nguyên do trong này, có hai người lại rất rõ ràng, trong đó một người đương nhiên là người tham gia vào chuyện này Cơ Như Tuyết, một người khác, chính là ba của Bàng Phi - Bàng Kim Xuyên.
Tục ngữ nói biết con không ngoài ba, mấy ngày nay mặc dù bề ngoài Bàng Phi không có bất thường gì quá lớn, nhưng ánh mắt lại không có âm trầm cùng tạp niệm như trước đó, kết hợp với chuyện La Lượng mất tích, Bàng Kim Xuyên cũng đã đoán ra bảy tám phần.
Từ sau khi Bàng Phi xuất ngũ trở về, thật giống như biến thành người khác, chuyện gì cũng thích để trong lòng.
Chớ nhìn anh kiệm lời ít nói, nhưng trong bụng lại đầy chủ ý riêng của mình, trước kia tin tưởng anh sẽ có phán đoán của mình, cũng tin tưởng anh có năng lực phân biệt sai trái, nhưng chuyện La Lượng lần này khiến cho Bàng Kim Xuyên ý thức được sự thay đổi của Bàng Phi không chỉ là ở ngoài mặt, mà còn ở trong nội tâm.
Trước kia, mặc kệ tức giận như thế nào đi nữa thì đứa nhỏ này cũng sẽ không động sát niệm đối với người bình thường, nhưng bây giờ...
Bàng Kim Xuyên không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, làm ba, ông chỉ không hi vọng Bàng Phi có quá nhiều áp lực cùng trách nhiệm trong lòng.
Hiện tại ông cũng nghĩ thoáng, tham gia quân ngũ không làm lính đó là số mệnh, chỉ cần Bàng Phi khoẻ khoẻ mạnh mạnh, người một nhà luôn luôn đầy đủ, bình an.
Cơ Như Tuyết giúp Bàng Phi xử lý những phiền phức sau đó, vốn cho rằng Bàng Phi sẽ cảm kích mình, vậy mà đã mấy ngày, mà một chút động tĩnh cũng không có, cô ta không hiểu nổi.
Bàng Phi không đến tìm cô ta, cô ta liền đi tìm Bàng Phi!
Lúc đó, Bàng Phi đang ở trong nhà sắp xếp lại ga giường, một cái bóng mang theo hương thơm “vù” một cái từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Ngày hôm nay Cơ Như Tuyết mặc một thân vàng nhạt, da thịt trắng như tuyết lộ rõ vẻ xinh đẹp: “Anh ngược lại thật bình tĩnh, tôi giúp anh chuyện lớn như vậy thế mà ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có?”
“Kẻ thù của La Lượng rất nhiều, chuyện này của hắn ta, ai cũng có khả năng đối hạ độc thủ với hắn, cô lại làm cho hắn ta biến mất không dấu vết, hại cảnh sát một lần nữa lập án điều tra, danh dự nhà họ La bị hao tổn, rốt cuộc cô đang giúp tôi hay là đang hại tôi?”
Cơ Như Tuyết không hiểu rõ cho lắm: “Cái này có gì khác biệt sao?”
“Khác biệt lớn là đằng khác!”
“Khác biệt thế nào?”
Bàng Phi lại không trả lời, xếp lại chăn mền, anh muốn đi ra ngoài ăn điểm sáng.
Cơ Như Tuyết đưa tay ngăn ở trước mặt anh: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu đấy.”
“Cô tự mình đi nhà họ La một chuyến thì biết.”
Cơ Như Tuyết trăm mối vẫn không có cách giải, vì sao đi nhà họ La một chuyến thì có thể biết được đáp án?
Bàng Phi này, hiện tại càng ngày càng thừa nước đục thả câu, đi thì đi.
Những ngày này có thể nói là nhà họ La nguyên khí đại thương, La Tinh Tinh như là phát điên cho người đi tìm La Lượng khắp mọi nơi, một ngày không có tin tức cô ta liền một ngày không yên.
Ngày đó sau khi anh trai ra ngục bọn họ đã nói sau này sẽ đồng tâm hiệp lực phát triển nhà họ La càng thêm lớn mạnh, vậy mà chỉ vẻn vẹn một đêm, người thì không thấy, một chút tin tức cũng không có.
Người ngoài bàn tán nói bọn họ đổi tên đổi họ cho La Lượng để hắn ta ra nước ngoài, cô ta lại hi vọng mọi chuyện là như vây, nhưng bây giờ rõ ràng không phải thế.
Hắn ta còn phải dựa vào nhà họ La mới có thể thoát tội, chắc chắn sẽ không phải là đào tẩu chơi trò mất tích, cho nên, chuyện này rất có vấn đề, rất có thể hắn ta đã xảy ra chuyện.
Mỗi lần nghĩ đến loại khả năng này, tim cô ta liền như bị dao cắt, trái tim đau dữ dội.
Ngay cả La Đại Hải, cũng vì mấy ngày này mà tóc đã bạc thêm rất nhiều, cả người cũng tiều tụy đi không ít.
Vị Thái Sơn Bắc Đẩu ở Thành Đô này mấy ngày trước còn thề son sắt, một bộ dáng rõ ràng trong lòng lạnh nhạt cùng rộng lượng, nhưng sau khi con trai mất tích không rõ lý do, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa.
Trước kia cho dù La Lượng náo loạn như thế nào, chí ít người vẫn an toàn, nhưng còn bây giờ thì sao, sống không thấy người chết không thấy xác…
“Tiếp tục tra, cho dù đào sâu ba thước, cũng phải tìm người ra!” La Đại Hải tung hoành thương trường nhiều năm, mấy năm gần đây theo tuổi tác càng cao thì ngày càng ít tức giận, nhưng chuyện lần này, thật sự khó mà khắc chế cảm xúc.
“Ba, chuyện này nhất định có liên quan đến Bàng Phi kia, chúng ta bắt anh ta tới hỏi một chút, nhất định có thể hỏi ra chút chuyện.”
La Đại Hải khép hờ hai mắt, ngồi trên ghế salon, mấy ngày qua vô cùng mệt mỏi khiến ông cảm giác cả người trong nháy mắt già thêm tuổi: “Con có chứng cứ không?”
“Chứng cứ gì chứ, ngoại trừ anh ta, còn ai dám làm như thế.”
La Đại Hải mở hai mắt mỏi mệt ra: “Không có chứng cứ, con cũng không phải cảnh sát, con dựa vào cái gì mà bắt người?”
“Con mặc kệ, một ngày không có tin tức của anh, con liền một ngày không an lòng. Anh ấy vừa tới bệnh viện tâm thần thì xảy ra chuyện, lại một chút đầu mối cũng không có, ngoại trừ Bàng Phi có bản lĩnh đó, con thật sự không nghĩ tới còn có ai?”
“Tuy nói kẻ thù của anh rất nhiều, nhưng phần lớn đều là mấy người bình thường không quyền không thế, hoặc chính là vài tên công tử bột, bọn họ làm gì có bản lĩnh làm anh trai biến mất?”
“Chắc chắn là Bàng Phi, chắc chắn là anh ta!”
La Đại Hải một tay che ngực, còn lo lắng bất an hơn La Tinh Tinh, sự đau lòng của ông ta ai có thể hiểu được?
Gia nghiệp của nhà họ Là lớn như thế, ông ta cố gắng cả đời, bây giờ rất có thể lại không người nối nghiệp!
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, tâm giống như dao cắt khó chịu.
“Tinh Tinh, hiện tại cảnh sát đã lập lại án của Lượng Nhi, con cũng đừng tiếp tục gây chuyện thị phi, chẳng những không giúp được cái gì, còn có thể đẩy nhà họ La đến hướng vạn kiếp bất phục.”
Trước đó chuyện La Lượng quản lý khu phòng học cùng toà nhà số ba, liên quan đến rất nhiều người trên thương trường, mà những người kia, đều bởi vì quan hệ với La Đại Hải nên mới giúp La Lượng.
Về sau, xảy ra tai nạn trong việc phá dỡ toà nhà số ba, đều là La Đại Hải âm thầm tìm người giúp đỡ, về phần La Lượng, nó còn quá non, gây ra chuyện lớn như vậy, những người kia còn chưa đến mức cho nó mặt mũi.
Những chuyện này đều là chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu thật sự bị điều tra ra, lại ở lúc đang trên đầu sóng ngọn gió này, đối với nhà họ La mà nói thực sự quá bất lợi.
Thế nhưng, La Tinh Tinh không cân nhắc được nhiều như vậy, cô ta nhận định là Bàng Phi hại La Lượng thì nhất định phải tìm Bàng Phi tính sổ.
Lầu hai biệt thự nhà họ La, Cơ Như Tuyết nhìn thấy tất cả mọi chuyện ở đây, có chút thở dài lắc đầu: “Bàng Phi ơi Bàng Phi, đừng nói với tôi là anh lại bị một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa dọa sợ.”
Dưới cái nhìn của cô ta, chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, còn có thể ăn người hay sao?
Cô ta thật không thể hiểu được La Tinh Tinh, cô gái này có lẽ không có mưu tính sâu xa, không có tư duy kín đáo, không có thủ đoạn cao thâm như La Đại Hải, thế nhưng cô ta lại là người phụ nữ vô cùng phiền phức.
Cô ta tựa như một con rắn độc, sẽ sống chết quấn lấy bạn, cho đến khi găm răng độc vào trong thân thể của bạn mới chịu từ bỏ!