Cực Phẩm Rể Quý

Chương 147: Chương 147: Tìm thấy Bàng Phi




Cô đau lòng, lo lắng, sợ hãi,…

Che giấu dưới vẻ bề ngoài hết sức tỉnh táo và bình tĩnh chính là một sự lo lắng bất an.

Bàng Phi giơ cánh tay rắn chắc của mình lên rồi nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mưa trên khuôn mặt Lâm Tĩnh Chi, người phụ nữ ngốc nghếch này sao lại không màng mưa gió mà leo lên đến tận đây chứ?

Việc gì phải vì sự vô tình của An Dao mà làm tổn thương đến người luôn tốt với mình chứ, Bàng Phi hối hận, đáng lẽ không nên như vậy.

Anh nhẹ nhàng ôm Lâm Tĩnh Chi vào trong lòng, cứ như vậy mà quấn quýt lấy nhau, không ai nói một lời nào.

Nếu Bàng Phi muốn dừng lại thì Lâm Tĩnh Chi cũng sẽ dừng lại cùng anh. Cho dù Bàng Phi ở đâu thì Lâm Tĩnh Chi cũng sẽ ở đó, bất kể là nơi nào cô ấy cũng sẽ giúp đỡ Bàng Phi một cách vô điều kiện.

“Lên đây.” Một người như Bàng Phi thì như nào cũng được, nhưng anh không thể để cho Lâm Tĩnh Chi bị dính mưa.

Đường đồi núi sau cơn mưa rất khó đi, Bàng Phi thật muốn cõng Lâm Tĩnh Chi đi xuống dưới.

Lâm Tĩnh Chi rất thương anh luôn lắc đầu nói rằng không cần anh phải cõng, Bàng Phi lập tức cúi xuống kéo cô ấy lên lưng mình, mặc kệ mưa gió mà đi xuyên qua cả một khu rừng.

Mỗi bước đi đều không dễ dàng gì, mỗi một bước đều rất khó khăn, nhưng chỉ cần có Bàng Phi ở đây thì Lâm Tĩnh Chi đều sẽ cảm thấy vững chãi, an tâm!

Cuối cùng cũng đã trở về xe, hai người dường như đều bị nước mưa làm cho ướt sũng.

Bàng Phi lái xe, Lâm Tĩnh chi ôm chặt lấy cánh tay anh, cô gái bé nhỏ này trước đây đều không thích bám víu, nhưng đêm nay lại phá vỡ tính tình lãnh đạm của mình.

Trước kia cô ấy không tranh không giành là bởi vì cô ấy biết rằng bản thân mình không có tư cách để tranh giành, nhưng ở giây phút này, mọi xiềng xích ràng buộc đều đã bị lãng quên, cô ấy muốn bản thân mỗi lần nhìn thấy Bàng Phi đều giống như một người phụ nữ của anh, có thể nũng nịu, có thể ở bên anh, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn…

Chìm đắm trong hạnh phúc khiến cô ấy không để ý tới cơ thể của mình, trên đường trở về nhà cô ấy đã bị phát sốt.

Khi Bàng Phi vuốt ve khuôn mặt cô ấy, anh phát hiện cô ấy đã bị sốt rất cao, hai má đều nóng bừng, ngay cả cánh tay cũng nóng ran lên.

Chuyển hướng lái xe, Bàng Phi lập tức đưa cô đến bệnh viện trung tâm. Lâm Tĩnh Chi đã sốt cao hơn ba mươi chín độ, chườm khăn ấm một lúc cũng đã dần dần hạ sốt.

Ở bên cạnh người phụ nữ này lâu như vậy, mà ngay cả cơ thể cô đã gầy đi bao nhiêu anh cũng không biết, mỗi lần gặp mặt đều không ngừng đòi hỏi vậy mà Lâm Tĩnh Chi trước giờ đều không bao giờ từ chối, như thể là chỉ cần Bàng Phi muốn, cô ấy cũng sẽ thỏa mãn một cách vô điều kiện.

Bác sĩ nói cơ thể Lâm Tĩnh Chi cần được chăm sóc thật tốt, chỉ là còn phải uống rất nhiều loại thuốc.

Cảm giác tội lỗi ngập tràn trong lòng của Bàng Phi, anh không phải kiểu người giỏi mồm mép mà là anh muốn dùng hành động thiết thực để chứng minh tất cả những điều đó.

Đã cả đêm không ngủ, anh vẫn luôn ở cạnh giường bệnh để chăm sóc cho Lâm Tĩnh Chi, những người phụ nữ ở khoa lâm sàng nhìn thấy thế đều vô cùng ngưỡng mộ.

Anh yêu Lâm Tĩnh Chi, Lâm Tĩnh Chi cũng yêu anh, hôm qua ở trên núi lâu như vậy, vừa có gió to vừa có mưa lạnh, cho dù cơ thể có làm bằng sắt đá e rằng cũng chịu không nổi.

Bàng Phi lắc đầu: “Tôi không sao.”

“Lần sau đừng làm như thế nữa có được không.”

Ngay cả trong giấc mơ cô ấy cũng nghĩ về Bàng Phi, trong mắt người phụ nữ này vẫn luôn chỉ có Bàng Phi vậy mà Bàng Phi suýt chút nữa đã để mất cô ấy.

“Ừm.” Bàng Phi ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Lâm Tĩnh Chi vùi đầu thật sâu vào lồng ngực của Bàng Phi.

An Lộ đã cả đêm không chợp mắt, ủ rũ trở về nhà họ An, không thấy, ở đâu cũng không thấy, Bàng Phi dường như đã biến mất khỏi thế giới này, mấy người bọn họ hợp sức tìm kiếm ở khắp nơi cho rằng có thể tìm thấy, nhưng nơi nào cũng không thấy anh.

Lần này là thật, Bàng Phi đã thật sự rời khỏi đây và cũng sẽ không trở về nữa. An Lộ không muốn nói chuyện, cô ta rất mệt mỏi, những chuyện lộn xộn kia của An Dao, cô ta cũng không muốn quan tâm đến nữa.

Những lời tra hỏi của Tào Tú Nga, cô ta đều coi như không nghe thấy, cứ thế đi vào phòng đóng cửa “rầm” một tiếng.

“Này…” Tào Tú Nga đang ở trong tình thế rất khó xử, bà với An Kiến Sơn cũng đã đợi cả một đêm, không dễ dàng gì mới đợi được An Lộ quay lại, vẻ mặt này… chính là không cần không phải hỏi cũng đã biết được kết quả.

An Kiến Sơn nhắm mắt lại nằm ra ghế sofa, lồng ngực âm ỉ cảm giác đau đớn. Toàn bộ nhà họ An ngập tràn không khí căng thẳng, một chút tức giận cũng không có, thím Trương thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, một gia đình vui vẻ bây giờ đã thành ra như thế nào chứ?

Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, phá vỡ không khí nặng nề của nhà họ An, thím Trương đi ra mở cửa liền nhìn thấy bạn của Bàng Phi, không khỏi có chút kích động: “Bà chủ, ông chủ, là bạn của chú.”

Đây là lần đầu tiên Thời Phong đến nhà họ An và cũng là lần cuối cùng. Sau khi bước vào, anh lập tức hét lên: “An Dao, An Dao đang ở đâu, mau gọi cô ấy ra đây.”

Dáng vẻ này, kẻ ngốc cũng nhìn ra là anh ấy tới để kiếm chuyện với An Dao.

Đầu Tào Tú Nga như muốn nổ tung, lập tức kêu thím Trương mau chóng đuổi anh ấy ra ngoài.

Thời Phong là một người đàn ông cao một mét tám, lại là người đã từng tham gia quân đội, nơi nào là chỗ để bọn họ khua chân múa tay chứ.

Hôm nay anh ấy đến, chính là muốn tìm An Dao tính sổ, cô đã hại Bàng Phi của anh ấy cả một đêm đều không thấy bóng dáng đâu, nếu như Bàng Phi xảy ra chuyện gì không may, anh ấy muốn An Dao phải ăn không ngon, ngồi không yên.

“ y da, đã nói là An Dao không ở nhà, anh đừng làm loạn lên nữa có được không, gia đình chúng tôi giờ đã quá loạn rồi…” Tào Tú Nga đưa tay lên bóp trán, đầu bà thật sự sắp muốn nổ tung ra rồi.

An Kiến Sơn vẫn ngồi ở sofa không nói một lời, bởi vì ông ta không còn hơi sức đâu mà nói chuyện nữa, cũng không thể tức giận, chỉ cần tức giận trái tim ông ta sẽ đau đớn dữ dội.

Tiếng Thời Phong la hét ầm ĩ đã thu hút sự chú ý của An Lộ, vốn dĩ cô ta đã đang khó chịu lại, không có nơi nào để rút giận, Thời Phong chính là nơi trút giận duy nhất đã nộp mạng tới tận cửa cho cô ta: “Tôi nói anh có thôi đi không, muốn tìm An Dao thì đến nhà họ La mà tìm, đến nhà tôi la hét ầm ĩ làm cái gì chứ?”

“An Dao nhà các người cũng thật lợi hại đấy, trêu đùa anh Bàng vẫn chưa đủ, lại còn muốn chiếm đoạt miếng thịt béo ngậy nhà họ La kia, thật đúng là đứng núi này trông núi nọ mà!”

Anh không thể nói như vậy được, nói như vậy chẳng khác nào là nhân cách có vấn đề, nhà họ An chắc chắn không có ai có suy nghĩ như vậy.

An Lộ lại càng không chấp nhận được một người ngoài như anh ở đây ăn nói lung tung mà trách mắng không đúng về người nhà cô ta, cô ta lập tức cầm lấy cái chổi đánh về phía anh: “Cho anh ăn nói bậy bạ hả, xem tôi có đánh chết anh không…”

Hai người bọn họ đuổi đánh nhau khiến mấy cái bình hoa trong nhà bị đập cũng không ít, choang choang choang choang, tất cả mọi thứ đều đã trở thành một đống hỗn độn.

Tào Tú Nga cũng học theo dáng vẻ của An Kiến Sơn, không quan tâm cũng không thèm hỏi, nếu không chính mình cũng sẽ bị chọc cho tức chết mất. Thời Phong suy cho cùng cũng là một người đàn ông, An Lộ có cầm vũ khí thật đến thì anh ấy cũng không sợ.

“Cô đừng có mà quá đáng nhé, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi không dám làm như vậy với cô?”

Nếu thật sự muốn như thế thì những lời ngày cũng sẽ không nên nói ra.

Nhưng An Lộ mặc kệ lời nói của anh ấy là thật hay giả, hiện tại chính là nhìn thấy anh ấy không vừa mắt, lập tức muốn mau chóng đuổi Thời Phong ra ngoài.

Thời Phong cũng rất tức giận, làm ra vẻ lôi kéo, ai biết được rằng An Lộ từ đầu đến cuối luôn đều liều chết cầm lấy một đầu kia của cây chổi, kéo một phát sang bên này, lại kéo cả người cô nhào đến.

An Lộ mất thăng bằng hoảng hốt hét lên lao vào lòng Thời Phong, vừa hay lại đặt một nụ hôn lên cằm anh.

Thời gian như ngừng chuyển động, không khí như bị đông cứng, hai người trợn tròn mắt nhìn nhau. Thời Phong kịp thời phản ứng lấy một tay đẩy An Lộ ra xa: “Cô…”

Muốn nói An Lộ không biết liêm sỉ sao, người ta thực cũng không phải cố ý, anh muốn nói chuyện này cũng không phải do cô ta cố ý, đây cũng chỉ là vô duyên vô cớ đụng chạm nhau một chút, nhưng dù như thế nào cũng khó có thể giải thích được.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ấy khó coi làm như thể mình thiệt thòi lắm, An Lộ lại càng tức giận: “Cô cái gì mà cô, anh ghét tôi lắm mà không phải sao?”

“Phải.” Thời Phong cũng không phải là một kẻ sợ chết, anh ghét bỏ An Lộ là sự thật, coi như đã làm vấy bẩn lên sự trong sạch của anh ấy, vậy từ nay về sau anh làm sao có thể theo đuổi Trầm Ngưng Tâm đây.

An Lộ lại một lần nữa cầm chổi lên đánh anh ấy: “Ghét tôi, tôi để cho anh ghét luôn, tôi để cho anh ghét luôn này,…”

Không phải là Thời Phong không dám đánh trả, mà là anh ấy sợ sẽ lại xảy ra sai lầm gì đó nên đã ôm đầu chán nản mà bỏ chạy.

An Lộ một tay cầm chổi, một tay chống vào eo đứng ở cửa, với tư thế một người phụ nữ đanh đá: “Anh nghe cho kỹ lời tôi nói, lần sau mà còn dám như vậy nữa, tôi sẽ còn đánh anh, đánh anh đến khi mẹ ruột của anh cũng không nhận ra thì thôi.”

Sự oán hận này càng nhiều hơn nguyên nhân cũng chính là vì Thời Phong ghét bỏ cô ta, nói thế nào đi nữa cô cũng là một đóa hoa chớm nở, anh là cái thá gì mà ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia, hừ!

Trước đây nhìn trúng anh đúng là mắt tôi bị mù rồi!

Thời Phong trời khỏi nhà họ An với bộ dạng không thể thảm hại hơn, quần áo đều bị An Lộ xé rách, người phụ nữ kia lúc phát điên lên thật sự là quá đáng sợ, vừa rồi suýt chút nữa đã bị cô ta dùng cửu âm bạch cốt trảo đánh tới chết rồi

Bây giờ cũng đã mười giờ rồi, vẫn là khoong có tin tức gì của Bàng Phi, Thời Phong thực sự rất nóng lòng.

Gọi điện thoại cho Hạng Dã, hỏi xem cậu ta có cách nào không?

“Tôi nói anh cũng quá quan trọng hóa vấn đề rồi, đều đã là người trưởng thành cả rồi, cũng không phải là trẻ con nữa. Anh còn sợ anh ấy bị đám buôn người bắt cóc hay sao. Nếu anh ấy chỉ vì một chút đả kích như vậy đã không chịu được, vậy tôi thực sự muốn coi thường anh ấy đấy.”

Ý của Hạng Dã là không phải tìm, chờ đến thời điểm, Bàng Phi tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.

Thời Phong tắt điện thoại, chỉ biết thở dài một tiếng.

Có một số chuyện Hạng Dã cũng không hiểu được, nhưng anh thì hiểu, Bàng Phi có quá nhiều tình cảm không thể buông bỏ đối với nhà họ An, hơn nữa anh lại là một người coi trọng tình cảm, là người rất có tình nghĩa, anh ấy chính là lo lắng Bàng Phi sẽ nhất thời suy nghĩ không thông, rơi vào tình trạng tinh thần bất ổn.

Là anh em với nhau, đương nhiên anh ấy muốn giúp đỡ nhiều hơn một chút, không được, vẫn phải tiếp tục đi tìm.

“Sao cơ, tìm thấy rồi sao?” Điện thoại là Lâm Tĩnh Chi gọi cho anh ấy, vì biết Thời Phong sẽ rất lo lắng cho Bàng Phi nên Lâm Tĩnh Chi liền gọi lại cho anh ấy cuộc điện thoại này.

Bàng Phi muốn nói với Bàng Phi vài câu nhưng Lâm Tĩnh Chi không đồng ý, cô ấy nói rằng bây giờ Bàng Phi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.

Vậy có nghĩa là anh không sao cả, chỉ cần biết Bàng Phi không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, hơn nữa còn có Lâm Tĩnh Chi đang ở bên cạnh Bàng Phi, anh ấy tin rằng cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bàng Phi.

Lâm Tĩnh Chi còn nói, cô ấy và Bàng Phi sẽ tự tìm nhà để ở, căn nhà ban đầu của mình chính là để lại cho Trầm Ngưng Tâm, để Thời Phong nếu không có việc gì có thể không cần tốn nhiều công sức để chạy qua bên đó nhiều hơn nữa.

Cái này Thời Phong mong còn không được.

Anh ấy không chỉ sẽ phải tới thăm Trầm Ngưng Tâm nhiều hơn, còn sẽ mua thật nhiều thứ mà một người phụ nữ thích. Có điều, hiện tại Trầm Ngưng Tâm lại một lòng lo lắng cho chuyện của Bàng Phi, đối với những thứ kia của Thời Phong cũng không thể lọt vào trong tầm mắt.

“Đừng quá lo lắng, anh Bàng của tôi không sao rồi, đã có Tĩnh Chi ở bên cạnh cậu ấy, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc Bàng Phi béo trắng cho mà xem.

Nghe nói Lâm Tĩnh Chi đang ở bên cạnh Bàng Phi, Trầm Ngưng Tâm không khỏi cảm thấy mất mát lại vừa ngưỡng mộ.

Càng hi vọng rằng người ở bên cạnh Bàng Phi lúc này chính là cô ta.

“Cô xem này, đây là loại hoa mà cô thích nhất, còn có cái này, hai ngày trước tôi thấy cô đang xem cái khăn quàng cổ này, hôm nay vừa hay nhìn thấy nên tôi đã mua cho cô…”

Thời Phong cẩn thận lấy ra từng món quà đã được chuẩn bị cẩn thận, lại thấy Trầm Ngưng Tâm dường như không để ý tới, thất thần, ngồi một mình ngây người ở đó.

Anh ấy làm sao có thế không hiểu được tâm tình của Trầm Ngưng Tâm, chỉ là không muốn phá tan hy vọng của cô ta, cũng không muốn ép buộc cô ta từ bỏ.

Điều anh ấy muốn chính là dùng sự chân thành của bản thân mình để làm Trầm Ngưng Tâm cảm động, một ngày không được thì một năm, một năm không được thì mười năm, đến một ngày nào đó chắc chắn anh ấy sẽ thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.