Cực Phẩm Rể Quý

Chương 68: Chương 68: Yên bình là may mắn




Vừa hoàn thành xong công việc ở Trung Thái, Bàng Phi liền đến nhà hàng Trường An, nghe Lâm Tĩnh Chi nói nhà hàng gần đây buôn bán rất được, nhưng người làm lại thiếu nên thường xuyên bận đến sứt đầu mẻ trán. Anh nghĩ, bản thân không nghỉ việc mà lại được tính như một thành viên của quán, vậy thì cũng phải góp sức cho nhà hàng mới phải.

Chức vụ lái xe đã có người thay thế, An Dao nói là sẽ bổ nhiệm một chức vụ khác cho anh, anh nghĩ có phải mình nên tìm An Dao nói về chuyện này một chút?

Trên đường đi gặp được Lâm Tĩnh Chi, cô ấy nghe anh muốn tìm An Dao, liền ngăn anh lại: “Tổng giám đốc An có việc nên đã ra ngoài rồi, hay là tôi với cậu vào văn phòng đợi một lát?”

Bàng Phi cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.

Nhà hàng thật sự rất đông khách, ai nấy đều vô cùng bận rộn, Bàng Phi vốn dĩ rất muốn giúp đỡ gì đó, nhưng nhận ra bản thân chẳng biết phải làm gì.

Đợi đến tận chín giờ mà An Dao vẫn chưa về, có lẽ đêm nay An Dao sẽ không về nhà hàng, nên Bàng Phi tạm biệt Lâm Tĩnh Chi rồi lái xe ra về.

Lâm Tĩnh Chi nhiều lần muốn nói chuyện An Dao ra ngoài cùng La Lượng cho anh biết, nhưng đến lúc định nói thì lại không thốt nên lời, hiếm khi thấy Bàng Phi tươi cười vui vẻ như vậy, cô ấy không muốn anh thấy khó chịu.

An Lộ rời trường về nhà, cô ta về đến là không khí nhà họ An trở nên khác hẳn, vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Khi Bàng Phi đến nơi, An Lộ liền ôm cánh tay kéo anh ngồi xuống, kể cho anh nghe chuyện thi cử suốt thời gian qua của mình.

Vậy mà môn nào cũng đạt, An Lộ vui đến phát điên rồi.

“Chúc mừng em nhé.”

“Anh rể, lần này em thi môn nào cũng đạt, đều là nhờ anh đó.” An Lộ đem kết quả lần này đều quy công lao hết cho Bàng Phi.

Bàng Phi cảm thấy hơi mơ hồ, anh không làm gì cả, tại sao lại là nhờ anh chứ? Anh nghĩ hẳn em ấy muốn tìm chuyện để nói với anh thôi, vả lại nghe An Lộ nói không ngừng như vậy cũng rất vui, vừa nghe vừa có thể đợi An Dao trở về.

An Lộ rốt cuộc cũng kể xong hết tất cả thành tích huy hoàng của mình, kể đến miệng đắng lưỡi khô, em ấy uống hết cả ly nước.

“A, anh rể, anh cầm theo cái gì vậy?” Lúc này An Lộ mới chú ý đến cái túi bên cạnh Bàng Phi.

Bàng Phi nói: “Vài bộ quần áo dơ ấy mà.”

“Anh không nói sớm, để em giúp anh giặt.” An Lộ vô cùng nhanh chóng đặt ly nước xuống, rồi cầm túi quần áo đó lên.

Bàng Phi vội vàng ngăn cản, nếu là áo khoác thì còn được, nhưng bên trong còn có cả quần lót, sao anh có thể không biết xấu hổ mà để An Lộ giặt được.

“Hả, sao vậy, bí mật như vậy, không phải có gì mờ ám phải giấu giếm đấy chứ?”

Bàng Phi cố ý nói: “Có vài đôi tất thối, em chắc chắn muốn giặt sao?”

“Vậy thì, anh tự giặt lấy đi.” Biết chắc là cô ta sẽ nói vậy mà.

Bàng Phi mang túi đồ vào phòng tắm, chia áo khoác và quần lót vào hai chậu khác nhau. An Dao nói anh cứ bỏ hết đồ vào máy giặt, nhưng máy giặt vẫn chỉ giặt quần áo của con gái nhà họ An, anh là đàn ông, khó tránh mùi cơ thể nặng hơn, quần áo của con gái nhà họ An đều sạch sẽ thơm tho, sợ giặt chung sẽ bị nhiễm mùi trên quần áo anh vào quần áo của bọn họ.

Tự giặt tay cũng bình thường thôi, chẳng phải lúc trước đi bộ đội đều tự mình giặt tay đó sao.

An Lộ còn nói chuyện với Tào Tú Nga một lúc lâu, hai người mới về phòng ngủ.

Bàng Phi nhìn đồng hồ, cũng đã mười một giờ rồi mà An Dao vẫn chưa trở về.

Có vẻ như tối nay anh không đợi được đến lúc An Dao về rồi.

Bàng Phi lên lầu, chỉ mới lên giường nằm được một lát, thì đã nghe tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, nhưng không có tiếng giày cao gót nện trên mặt đất. Mỗi lần An Dao về trễ, đều sẽ cởi giày trước khi vào nhà, để không khiến mọi người tỉnh giấc.

Cô ấy cũng rất tinh tế.

Sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Bàng Phi liền xoay người chuẩn bị ngủ.

Bây giờ có thể coi như là quan hệ với An Dao đã bớt căng thẳng không, có phải sau này sẽ càng ngày càng tốt lên hay không?

Chỉ cần hai bên không có hiểu lầm cũng không có thành kiến với đối phương, thì nhất định là chuyện gì cũng sẽ giải quyết được.

Tục ngữ có câu người gặp chuyện vui tinh thần cũng sảng khoái, thái độ của An Dao đối với anh thay đổi, chính là chuyện vui đối với Bàng Phi.

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cùng với ánh mắt không nén nổi sự hạnh phúc, cho dù là tên thẳng nam thô kệch như Thời Phong cũng đã nhận ra.

“Bàng ca, anh nói cho em biết đi, anh với Trầm Ngưng Tâm có phải...”

“Nói bậy gì vậy hả?” Bàng Phi chẳng có chút xíu dính dáng gì với Trầm Ngưng Tâm.

Thời Phong âm thầm thở phào, không phải Trầm Ngưng Tâm thì tốt, vậy là anh ấy vẫn còn cơ hội.

Ngày tháng bình đạm cứ như vậy mà trôi qua, tuy không thân mật nồng nhiệt như những cặp đôi khác, nhưng ít nhất khi sống ở nhà họ An anh không còn bị khinh bỉ như trước đây nữa, thái độ của An Lộ và Tào Tú Nga đối với anh tốt hơn trước kia rất nhiều, thỉnh thoảng còn bảo Bàng Phi kể mấy chuyện thú vị trong quân đội cho họ nghe.

Bàng Phi cũng rất vui vẻ kể cho họ nghe, toàn kể mấy chuyện lúc trước.

An Lộ rất thích nghe anh kể mấy chuyện này, Tào Tú Nga từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, nhưng có một lần vào buổi tối, Bàng Phi đang kể thì muốn đi WC, đến lúc quay lại thì nghe Tào Tú Nga nói với An Lộ “đang nghe hay thì bị ngắt đoạn” gì đó, liền cảm thấy không phải bà không thích nghe mà là che giấu cảm xúc quá tốt.

Tào Tú Nga chỉ cần không xa lánh thì cũng giống như đã nguyện ý tiếp nhận rồi, Bàng Phi tin rằng đến một ngày bà cũng có thể tiếp nhận hắn giống như An Lộ.

Mọi người trong nhà này cũng không phải đều vô tình, chỉ là trước kia hai bên đều hiểu lầm đối phương mà thôi.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Bàng Phi vô cùng mong đợi, bởi vì cuối tuần thì An Dao sẽ không cần đi làm.

Anh đã tỉnh từ sáng sớm, nhưng vẫn nằm trên giường, không lâu sau liền nghe phòng bên cạnh vang lên âm thanh mở đóng cửa, có vẻ như sáng nay An Dao cũng định đến nhà hàng.

Bàng Phi giả vờ như mới vừa từ WC ra, vừa vặn đối mặt với An Dao.

“Chào buổi sáng.” Vậy mà An Dao lại chủ động chào hỏi anh.

“Chào buổi sáng.” Bàng Phi vô cùng vui mừng, chào hỏi như vậy, giống như bọn họ thật sự là một đôi vợ chồng ân ái.

“Nghe Tĩnh Chi nói hai ngày trước anh có đến tìm tôi, có chuyện gì sao?” An Dao vừa bước xuống lầu vừa hỏi.

Bàng Phi gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào nữa?

Nói thẳng là muốn trở lại làm việc ở nhà hàng, thì có chút khó nói, vì vậy anh liền nói: “Đã lâu không đến đó nên muốn đến xem thử, nhà hàng đông khách như vậy, có đủ nhân viên phục vụ không?”

“Hơi bận rộn một chút nhưng cũng không có gì lớn, trong khoàng thời gian này đành để mọi người vất vả hơn chút, đợi đến lúc nền kinh tế hồi phục lại, tôi sẽ tuyển thêm người.” Hai người cùng đi xuống lầu, An Dao vào bếp lấy ra chút đồ ăn, vừa ăn vừa mặc thêm áo.

Bàng Phi vốn định tự đề cử bản thân, nhưng lời đã đến bên môi vài lần thì giống như bị bị bức tường vô hình ngăn cản, dù thế nào cũng không nói nên lời.

Nhìn thấy An Dao sắp đi, anh rốt cuộc cố lấy hết dũng khí nói: “Nếu thực sự quá nhiều việc lo liệu không xuể, anh có thể trở lại làm việc.”

An Dao nói “Cảm ơn” một tiếng, dường như không quá để tâm đến lời này.

Thay quần áo xong, An Dao liền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví “Mẹ với Lộ Lộ nói hôm nay muốn ra ngoài đi dạo mua sắm, anh đi cùng họ đi, trong này có năm vạn, anh thanh toán cho bọn họ nhé.”

Nhiệm vụ không khó khăn chút nào, nhưng tràn ngập tin tưởng, Bàng Phi làm sao có thể lấy tiền của cô.

Nhà hàng bây giờ đang ở thời điểm cần dùng tiền nhất, An Dao có thể đưa một số tiền lớn như vậy để mẹ và Lộ Lộ thoải mái mua sắm, tấm lòng luôn suy nghĩ vì người nhà này, thật khiến người ta khâm phục.

Bàng Phi cầm thẻ ngân hàng nhét lại vào tay cô: “Anh có tiền rồi.”

An Dao rất vội, không có thời gian dây dưa với Bàng Phi chỉ vì mấy vạn, cô liền nói “Cực khổ cho anh rồi” rồi vội vàng rời đi.

Bàng Phi nhìn bóng lưng cô rời đi mãi cũng chưa thu hồi tầm mắt, trong lòng vui sướng đến không biết phải miêu tả thế nào cho phải.

Không phải đi dạo một mình vào cuối tuần nữa rồi, anh đã có thể dạo phố cùng với người nhà họ An rồi, thật sự tốt quá!

Anh liền đi tắm rửa, cạo râu, chỉnh sửa mái tóc, làm xong tất cả cũng đã đến mười một giờ.

An Lộ và Tào Tú Nga cũng đã thức dậy, Bàng phi đã giúp dì Thẩm chuẩn bị xong bữa sáng, còn có một món mới chưa nhìn thấy bao giờ, gọi là “Bánh bao chay”, nhân ở giữa cả mảng xanh mướt, nhìn có vẻ rất ngon.

Đây là do Bàng Phi tự làm, bên trong còn bỏ thêm một chút nấm tuyết, tác dụng không khác canh để tẩm bổ là mấy nhưng cách chế biến lại khác hẳn.

Ăn cùng nước sốt, thật sự rất ngon!

“Anh rể, món này là anh làm thật sao, thật không ngờ, anh lại có thiên phú nấu ăn như vậy đó.” An Lộ đánh giá rất cao hương vị của món ăn này.

Món này làm rất dễ, cũng không thể nói là có thiên phú được, nhưng đối với An Lộ và Tào Tú Nga vốn đã quen ăn sơn hào hải vị thì món này lại thắng ở chỗ lạ miệng, thật ra món này ở gia đình bình thường, thật sự cũng không có gì mới mẻ.

“Mẹ ơi, mẹ đến ăn thử món anh rể làm này, anh ấy làm rất ngon đấy.”

Mỗi sáng Tào Tú Nga đều phải đắp mặt nạ, nếu so về độ chăm sóc da thì hai đứa con gái của bà ấy đều không thể sánh bằng.

Lúc đắp mặt nạ thì không thể cử động cơ mặt quá nhiều, Bàng Phi rất hiểu ý mà cắt nhỏ bánh bao thành từng miếng nhỏ vừa miệng, chỉ cần bỏ vào miệng không cần phải cắn ra.

Không thể phủ nhận hương vị thơm ngon của món ăn này, ngay cả Tào Tú Nga cũng luôn miệng khen ngợi.

“Mẹ, chút nữa con đưa hai người đi dạo phố.’

“Ừ.”

Một đoạn đối thoại vô cùng bình thường, nhưng lại xuất hiện ở nhà họ An thì lại có vẻ rất bất thường.

Đàn ông đều không muốn đi dạo phố cùng phụ nữ, vừa buồn chán lại còn mệt nữa.

Nếu là trước kia thì Bàng Phi cũng là một người đàn ông như vậy, nhưng bây giờ anh không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì cảm giác nguyện ý bầu bạn như thế này cũng là một loại hạnh phúc, sao anh có thể phiền chán chứ, ngược lại còn là vui mừng còn không kịp ấy chứ.

Bản thân dù gì cũng là đàn ông, có thể giúp hai nguời phụ nữ xách đồ, để hai bọn họ đi dạo thoải mái hơn.

Nhưng mà hai người phụ nữ này tiêu tiền mua sắm, đúng là không xót tiền chút nào.

Chỉ mới mua vài món mà đã tiêu hết vài ngàn, may là hôm trước anh mới lĩnh lương, lương tháng này may là nhiều hơn bình thường, cũng được vài vạn chắc cũng đủ cho hai người mua sắm.

Dạo quanh một vòng, hai nguời liền vào một tiệm trang sức, chủ yếu là do Tào Tú Nga vừa thấy trang sức đã không thể bước tiếp được nữa, dù không mua gì cũng muốn vào xem.

Đáy lòng Bàng Phi thầm than cầu xin hai người đừng mua, nếu không chút tiền này của hắn không đủ cho hai bọn họ mua đâu.

May là Tào Tú Nga thật sự chỉ xem chứ không mua, khiến anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Sau khi dạo quanh vòng nữa, thì họ cũng chuẩn bị về, nhưng đột nhiên lại gặp Tào Tú Chi đi với hai người con gái và cả hai đứa cháu ngoại nữa.

Thực ra cũng đã không gặp bọn họ được một thời gian sau lần từ biệt đó, cứ tưởng bọn họ đã về Diệp Thành, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Tào Tú Chi vui mừng kéo tay Tào Tú Nga vô cùng thân thiết, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì, thực ra trong lòng bà ta toan tính điều gì ai cũng hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.