Tiêu Âm phái tân nhậm chưởng môn Tiêu Đằng thế nhưng lại cưới tà giáo Nhiễm
Huyết cung cung chủ Nhiễm Thiên Hồng, việc này vừa truyền ra giang hồ
đang bình tĩnh liền như bị ném một khối hỏa cự thạch nóng bỏng.
Đoạn duyên phận này ngay từ đầu đã không được xem trọng, ở trong mắt rất
nhiều người nhất định chính là nghiệt duyên. Tuy rằng vô số người đã
khuyên giải song lại không hề có kết quả. Tình yêu của họ trong mắt mọi
người là điên cuồng, hai người dù biết nhưng vẫn cố liều lĩnh, đều ngã
vào lưới tình không thể kìm chế được.
Rường cột trạm trổ nội, tơ lụa đỏ tươi tung bay, song hỉ hồng tự được dán trên cửa sổ, đêm động phòng hoa chúc lẽ ra là phải ấm áp hạnh phúc tuy nhiên tối nay tân nương chú rể đều có chút phiền muội.
Uống xong rượu
giao bôi, tuyệt mỹ tân nương chậm rãi mở miệng:”Tiêu lang, chúng ta lựa
chọn cùng nhau một chỗ rốt cuộc là đúng hay sai?”
Thanh
âm ôn nhu mang theo nồng đậm u buồn không có một điểm vui sướng khi tân
hôn. Càng hạnh phúc lại càng nhiều sợ hãi, cái loại cảm giác bất an mãnh liệt này làm cho nàng hít thở không thông.
Tân lang vẻ
mặt anh khí, cằm thon gọn, mũi như đao tước, cực kì kiên định ôn nhu
nói:” Ta đã lựa chọn, chắc chắn sẽ không sai!” (Chuối: Là chú rể nhưng
ta thấy đổi thành tân lang thì được hơn.)
“Nhưng là…”
Tiêu Đằng dùng ngón trỏ điểm trụ môi đỏ mọng của nàng , khoé miệng gợi lên,
khẽ cười nói:” Ta hiểu được nàng lo lắng cái gì, sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời đi nơi thị phi này, rời xa giang hồ!”
Nhiễm Thiên Hồng hơi hơi nhíu mày, mắt phượng câu hồn nhưng mang theo một tia mờ mịt, thấp giọng nỉ non nói:”Rời xa giang hồ? Địa phương nào có người chính là giang hồ, chúng ta có năng lực rời xa đến nơi nào?”
“Vậy thì đến địa phương không có người đi! Chỗ sâu trong núi cao, sâu kín
trong hồ nước, kia không phải là mục đích cuộc sống nàng muốn hướng tới
sao?” Tiêu Đằng khoé miệng hơi hơi tà mị giơ lên, cúi người tựa vào bên
tai nàng mang theo một tia cười xấu xa nói:” Nương tử, một khắc xuân
tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta có phải hay không nên đi ngủ?”
Nhiễm Thiên Hồng chuyển mâu nhìn hắn trong mắt nóng rực, tự nhiên hiểu được
hiện tại là thời khắc bọn họ hai người động phòng hoa chúc, nghĩ đến
đây, trên mặt son lại đỏ ba phần, đầu hơi hơi gục xuống, mang theo một
cỗ thẹn thùng mê người. Nến đỏ lay động, trong ánh mắt nóng rực chiếu ra tuyệt mĩ dung nhan của nàng, ngay sau đó Tiêu Đằng đột nhiên hôn ngay
đôi môi của Nhiễm Thiên Hồng.
Hắn áp chế thân mình, hôn
nàng thật sâu, hôn kia tà mị tuỳ ý, nàng bị hôn cơ hồ đến không thở
được, bất giác theo tiết tấu của hắn điều chỉnh hô hấp, trong lúc nuốt
hơi thở đó, mâu trung Nhiễm Thiên Hồng bỗng hiện ra một tia giảo hoạt.
Hơi hơi nâng người ôm lấy cổ Tiêu Đằng, môi phấn giơ lên độ cong một chút
mị hoặc lòng người, hàm răng như ngọc , mở ra khép lại, cắn môi dưới hắn không cho hắn nhúc nhích.
“Ách…Nương tử…Nàng cắn vi phu làm gì…”Tiêu Đằng bị Nhiễm Thiên Hồng cắn môi dưới, gian nan mở miệng nói.
Nhiễm Thiên Hồng nghịch ngợm nháy mắt, cười xấu xa nói:” Ta còn không cho
phép chàng hôn ta, chàng liền hôn ta, nên phạt!” Gian xảo dùng một chút
lực, rất nhanh cùng Tiêu Đằng rớt ra một khoảng cách.
Tiêu Đằng ăn đau che miệng, sắc mặt thống khổ, ngón tay che miệng chảy ra nhiều điểm máu đỏ tươi.
Nhìn máu đỏ tươi theo miệng hắn chảy xuống, Nhiễm Thiên Hồng không khỏi
hoảng thần, có chút hoài nghi lực khí của chính mình khi nào thì trở nên lớn như thế, nóng vội không chấp nhận được nàng nghĩ được nhiều, nàng
liền tiến đến bênh cạnh người hắn, xuất ra khăn lụa trong tay áo vì hắn
chà lau khoé miệng đỏ tươi, cắn môi dưới, mâu cúi xuống áy náy nói:”
Thực xin lỗi, ta không nghĩ tới lỡ dùng lực lớn như vậy, có đau không?”
Đang bối rối bên hông Nhiễm Thiên Hồng đột nhiên căng thẳng, thân mình đã muốn bị Tiêu Đằng thừa cơ nhanh ôm ở trong ngực.
Tiêu Đằng nhe răng tặc tặc cười, lộ ra răng nanh một điểm vết máu đều không
có, Nhiễm Thiên Hồng nháy mắt hiểu được, nguyên lai chính mình bị đùa
giỡn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cả giận nói:” Chàng dám gạt ta!”
“Tiểu mèo hoang vừa muốn cắn người sao?” Tiêu Đằng tương đối cười tà, song
chưởng hơi hơi thêm đại lực, vững chắc hơn đem nàng ôm nhanh vào trong
ngực, không cho nàng giãy dụa khỏi song chưởng của bản thân.
“Buông, chàng là kẻ đại lừa đảo!” Nhiễm Thiên Hồng lại dùng sức lực đẩy tay hắn ra.
Thấy bộ dáng nàng quật cường, trong lòng Tiêu Đằng mang theo vui mừng, giống như lần đầu gặp mặt, nàng vẫn như cũ quật cường, chính cỗ quật cường
kia lại là điểm đáng yêu, làm cho chính mình không thể tự kiềm chế.
“Tiểu mèo hoang, mặc kệ hôm nay ta lựa chọn hay không chính xác, cho dù nó là sai, ta cũng nghĩa vô phản cố*! Cho nên không cần lo lắng sự tình gì,
chỉ cần ngoan ngoãn ở trong lòng ta là tốt rồi!” Thanh âm từ tính của
hắn bên tai Nhiễm Thiên Hồng vang lên, thân thể nóng bỏng không chút do
dự dính sát vào nhau, không cho nàng cơ hội đào thoát thở dốc.
*Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước.
Nhiễm Thiên Hồng khẽ run lên, thân mình có chút cứng ngắc bởi vì hắn tới gần, bởi vì lời nói thâm tình của hắn, trong lòng thực ấm áp, nhưng ấm áp
như vậy lại làm cho nàng có chút tự trách, nếu không phải là chính mình, có lẽ hắn sẽ có tương lai rất tốt.
Cảm giác thiên hạ
trong lòng khẽ run, Tiêu Đằng buông ra Nhiễm Thiên Hồng, vỗ nhe hai
trắng nõn kiều mị của nàng, ôn nhu hỏi:”Làm sao vậy?”
Nhiễm Thiên Hồng đột nhiên chủ động tiến lên ôm lấy hắn thật chặt, cằm để ở
gáy hắn, răng nanh cắn vào cổ mềm nhẹ của hắn, nếu hết thảy đã muốn như
thế, vậy thì làm cho chính mình nghĩa vô phản cố đi!
Cổ
không có cảm giác đau đớn, chỉ là có chút nhột nhột ngứa, Tiêu Đằng cười khẽ trêu tức nói:” Tiểu mèo hoang răng nanh đều rớt hết sao? Như thế
nào một điểm đau cũng không có?
Nhiễm Thiên Hồng đem môi khẽ vuốt qua cần cổ hắn, ở cần cổ hắn cọ xát một chút, đầu tựa vào trên vai hắn:” Vốn hẳn là phải cắn chàng thật mạnh, ai cho chàng ôm ta lại
không cho ta động nhưng là vì chàng nghĩa vô phản cố cho nên ta sẽ không cắn!”
Ánh mắt sương mù của Nhiễm Thiên Hồng làm say
lòng người, cánh môi đỏ tựa hoa hồng vô cùng mê người, Tiêu Đằng không
khỏi nuốt nước miếng, tựa đầu vào cần cổ nàng, vươn đầu lưỡi liếm, mê
hoặc nói:“Nếu biết ngươi thích nghe lời ngon tiếng ngọt như vậy, ta hẳn
là nên nói nhiều chút, lúc nãy cũng sẽ không bị ngươi cắn!”
Điện lưu kích thích như được truyền đến cần cổ, sắc mặt Nhiễm Thiên Hồng đỏ
lên, chu miệng nói:” Nếu không phải là lời nói thật tình, ta cũng sẽ
không thích.”
Đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua vành tại hạ
xuống cần cổ, mắt tình thu hút của Tiêu Đằng híp lại, há mồm, đôi môi
mút lấy vành tai của nàng, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng khiêu khích
vành tai nàng, đầu lưỡi mềm mại ướt át vây quanh vành tai đánh chuyển.
“Không cần lại liếm…” Nhiễm thiên hồng hô hấp hơi hơi dồn dập, nói chuyện âm
thanh nồng đậm thở dốc, ánh mắt không khỏi nheo lại mâu quang vô cùng mê ly, giống như là vừa hưởng thụ vừa giãy dụa.
“Không cần ta lại liếm vành tai sao? Bộ dáng của nàng giống như là thực hưởng
thụ!” Bên tai truyền đến thanh âm cười mê hoặc xấu xa, hắn cố ý nói như
vậy, đem tất cả hơi thở đều xâm nhập vào trong tai nàng.
Hơi thở lọt vào tai, Nhiễm Thiên Hồng thần mình liền mền nhũn, rúc vào trên người hắn, dần dần nàng mất đi thần trí, giai điệu kích tình tạo ra một trận thở dốc ồ ồ, sa trướng bên giường từ từ hạ xuống, ngăn cản lửa
nóng trên giường. (Chuối: 3 trang rưỡi của tôi mà chỉ có thế thôi sao?
Tại sao lại ko có thịt a.)
Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, hai năm cực nhanh mà đi…
Màn đêm hạ xuống, sâu trong dãy núi sâu thế nhưng lại có động khác, sân
tinh xảo phá lệ sáng trưng, ngay giữa rừng hoa đào mỗi đoá hoa đào trên
cây đều lộ vẻ quyền đại dạ minh châu, ánh sáng dạ minh châu thực nhu
hoà, ánh hoa đào bay toán loạn giống như mộng, giống như huyễn.
Giữa rừng hoa đào truyền ra tiếng đàn tiêu hoà hợp triền miên, tiếng đàn
sung sướng hoạt bát mang theo vài tia tuỳ tính, tiếng tiêu mang theo âm
thanh tiêu sái thản nhiên phiền muộn, âm thanh làn tiêu có điểm thấp,
tiếng đàn liền cố ý hoạt bát trào dâng không cho tiếng tiêu trầm thấp
phiền muộn.
Một khúc kết thúc, Tiêu Đằng một thân quần áo huyền sắc thu hồi tiêu, mâu
trung thâm thuý hiện lên một tia mâu quang phức tạp, chuyển mâu nhìn về
phía người đánh đàn bên cạnh.
Phía trước Mộc Cầm một hồng y nữ tử giống như tiên nhân đang ngồi, làn da trắng nõn sáng bóng lộ ra đến mê
người, khuôn măt hình dáng toàn thân rõ ràng đều ko đàng hoàng, tinh xảo như ngọc, ánh mắt thanh tú, mắt phượng trung mang theo vài tia tà tứ,
cũng vào lúc này, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đằng.
Bốn mắt nhìn
nhau, mâu quang Tiêu Đằng chợt loé, đều đem phiền muộn thu hồi, lại
không biết hai năm vợ chồng, nhất cử nhất động của hắn, cho dù có ẩn
thân trong bóng tối, một cái phập phồng đểu không thể gạt nàng.
“Hôm nay ngươi rời núi mua đồ, gặp sự tình gì? Chớ để giấu giếm ta!” Nhiễm
Thên Hồng chạm rãi đi đến người bên cạnh, khinh kéo tay hắn, ôn nhu
cười.
Nhìn nàng ôn nhu tươi cười, Tiêu Đằng mâu trung lo lắng rốt cuộc giấu không được.
Từ khi Dao nhi ra đời, nữ tử yêu mị từng nghịch ngợm này trở nên ôn nhu
hơn, thay đổi này có lẽ chính là do quan hệ mẫu thân, nữ nhân khi làm
mẫu thân luôn có thay đổi, ôn nhu hoàn toàn này lại làm cho Tiêu Đằng lo lắng cùng sợ hãi, càng yêu càng sâu lại càng sợ hãi có một ngày ôn nhu
này biến mất.
“Nương tử, chính tà không thể cùng nhau tồn tại,
nếu ai dám chạm tới chiến tuyến bên này, dù lời nói hay hành động đúng
đắn cũng bị coi là dối trá đối với nhân sĩ mà nói chính là cái đinh
trong mắt cái gai trong thịt, ngay cả chúng ta muốn trốn ở chỗ không
người để được yên thân cũng không được, lại vẫn như cũ không thể rời xa
giang hồ, một ngày đã là người giang hồ thì khó có thể rời xa giang hồ.” Thanh âm Tiêu Đằng cực kì khàn khàn trầm thấp.
Nhiễm Thiên Hồng
vẫn như cũ cười ôn nhu, khẽ vuốt nhẹ hai má Tiêu Đằng, ôn nhu nói: “Năm
đó chúng ta lựa chọn cùng nhau một chỗ, chỉ biết sớm muộn sẽ trở thành
cái đích cho mọi người chỉ trích, đã sớm biết vận mệnh như thế, hiện tại chàng lại phiền muộn cái gì? Hôm nay rốt cuộc đã gặp sự tình gì?”
Tiêu đằng hít một hơi thật sâu, nhíu mi trầm giọng nói: “Võ Lâm minh chủ
phái người nơi nơi tróc nã chúng ta, thiên hạ môn phái đều ước gì có thể bắt sống chúng ta lập công, trên giang hồ một ít người không có tiếng
tăm gì cũng hi vọng mượn cơ hội này bỗng nhiên nổi tiếng, hôm nay khi ta rời núi, cũng đã bị rất nhiều ánh mắt theo dõi, mặc dù ta đã dẫn họ đi
nơi khác nhưng bọn hắn đã muốn xác định chúng ta sống ở đây, không lâu
nữa sẽ tìm đến đây.”
Trên khuôn mặt Nhiễm Thiên hồng vẫn mỉm cười nhưng khẽ thở dài một cái” Xem ra là trốn không thoát.”
Tiêu Đằng cười khổ gật đầu, khàn khàn nói:” Lấy công phu của ta và nàng để
trong chốn giang hồ này liên thủ quần hùng đều có thể nếu một trong hai
ta bị bắt sống, liền có kết cục không tốt, huống chi…” Mâu trung Tiêu
Đằng hiện lên một tia sát ý, thanh âm trầm thấp lạnh như băng nói:” Mặc
dù Võ lâm minh chủ đã hạ lệnh giết chúng ta nhưng là hắn lại muốn nười
giang hồ bắt sống chúng, lấy hắn là người háo sắc, có ý muốn bắt sống
chúng ta tất nhiên là sớm thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng.”
Cảm
giác được sát ý của Tiêu Đằng, Nhiễm Thiên Hồng thân thủ cầm hắn hơi
lạnh thủ, an ủi nói:” Có thể cùng chàng làm bạn hai năm, đã là hạnh phúc rất lớn, ngay cả ngày mai sẽ gặp phải chia lìa, làm vợ cũng không tiếc, ta tuyệt đối sẽ không cho những người đó sẽ thực hiện được, cuộc đời
này là chính thê của Tiêu Đằng chàng! Chính là…” Nhiễm Thiên Hồng liền
xoay đầu nhìn về phía phòng ở, trong lúc này phòng trẻ sơ sinh tựa hồ
nhận ra được mình được nhìn chăm chú, đột nhiên oa oa khóc rống lên.
Hai người liền chạy vào giữa nhà, Nhiễm Thiên Hồng nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ sơ sinh đang khóc trong nôi, nghe thấy thanh âm mẫu thân, đứa trẻ thế
này mới an tĩnh lại, mắt to ngập nước chớp mắt nhìn Nhiễm Thiên Hồng,
khuôn mặt hồng phấn đô đô nhỏ nhắn bởi vì vừa khóc mà dính đầy nước mắt, bộ dáng cực chọc người trìu mến.
“Tiêu Lang, nếu như bọn hắn
thật đuổi giết lên trên núi, ta tình nguyện cùng chàng nhảy xuống vực
sâu Hắc Mộc Nhai, thi thể không chấp nhận người khác vấy bẩn! Chính là
Dao nhi nên làm cái gì bây giờ, nàng còn nhỏ như vậy…” Nhiễm Thiên Hồng
đột nhiên có chút nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được ở hốc mắt đảo
quanh.
Tiêu Đằng đem Nhiễm Thiên Hồng và đứa trẻ sơ sinh cùng ôm
vào trong ngực, khàn khàn nói:” Người trong thiên hạ còn không biết Dao
nhi tồn tại, ta nghĩ đem nàng xuống núi, nhưng là… Như vậy tất nhiên hội đưa tới những người đó.”
Nhiễm Thiên Hồng ngẩng đầu, ánh mắt
thật sâu nhìn Tiêu Đằng, mỉm cười nói:” Dù sao sớm muộn đều phải gặp
phải, không bằng đi gặp sớm, chỉ cần Dao nhi có thể sống sót là tốt rồi! Nhưng là Dao nhi phải đưa tới nơi nào?”
“Ta không nghĩ đem Dao
nhi về Tiêu Âm phái.” Tiêu Đằng thoáng qua rõ ràngbuồn rầu, tuy rằng
chính mình đã rời Tiêu Âm phái, chưởng môn vị giao cho đường đệ của
chính mình, nếu là đem Dao nhi đưa trở về, nói vậy đường đệ ẽ không cự
tuyệt, chính là Tiêu Âm phái đột nhiên dư một cái đứa nhỏ, nhất định sẽ
làm cho người bên ngoài nghi ngờ, đến lúc đó Dao nhi sẽ bị vây trong
nguy hiểm.
Nhiễm Thiên Hồng cười khổ nói:” Ta cũng không hi vọng
đem Dao nhi đưa về Nhiễm Huyết cung” Nếu không phải chính mình là người
tà giáo, lại làm sao có thể có phong ba như hôm nay, há có thể đem Dao
nhi đưa đi vào trong đó.
Không khí có chút ngưng trong, gió đêm
thổi qua bên tai, ánh mắt Tiêu Đằng vô tình dừng lại ở ngọc bội trên cổ
Dao nhi, ngọc bội này là năm đó đại phu đỡ đẻ Dao nhi tặng cho.
“Nương tử, nàng còn nhớ rõ lúc nàng sắp sinh, đại phu ta mời đến?”
Nhiễm Thiên Hồng hơi hơi ngưng mi, mâu quang sáng ngời nói:” Nhó rõ, năm đó
chúng ta vừa lên núi, vô tình hái được một gốc cấy thất diệp ngàn năm,
lúc đó đại phu vừa tiến vào trong núi này tìm chu nhân sâm, chàng liền
lấy nhâm sâm kia tặng cho hắn, hắn liền nói qua thoả mãn chàng ba cái
nguyện vọng. Khi ta lâm bồn, không tiện thỉnh đại phu, sợ đưa tới người
trong giang hồ, chàng đã dùng nguyện vọng thứ nhất là nhờ hắn giúp đỡ!
Tiêu lang là muốn dùng hai cái nguyện vọng còn lại đổi lấy hắn thu dưỡng Dao nhi?”
Tiêu Đằng cười gật đầu, nhu nhu sợi tóc Nhiễm Thiên Hồng, sủng nịch cười nói:” Nương tử vẫn giống như năm đó thông minh!”