Tiêu Dao xoay người đứng trước cửa cốc, bày ra một bộ dáng sư thúc, nhíu mi
nghiêm túc nói:” Ta đi vào, các ngươi hảo hảo trông cửa, trăm ngàn đừng
ngủ nữa!”
Vũ Võ cười khổ giải thích nói:” Vừa mới nãy là chúng ta nhắm mắt tĩnh tâm, thám thính động tĩnh bốn phía, có thể so sánh nhiều
hơn việc nhìn bằng mắt thường, không phải ngủ!”
Tiêu Dao lúc này
mới hiểu được vì sao mình bị bắt, nàng bĩu môi, có chút ai oán nói:”
Thật không biết vì sao gia gia chỉ dạy ta ngân châm hộ thân, cũng không
dạy ta chút võ công thực thụ, nếu là ta học được một nửa chiêu thức thì
đâu có dễ dàng bị các ngươi bắt như vậy!”
Sau khi Tiêu Dao đi vào cốc, vô số đạo mâu quang khác thường nhìn lại đây, Tiêu Dao run nhè
nhẹ, mọi người trong cốc này làm sao vậy? Chính mình trở về, không phải
hẳn là nên cao hứng mới đúng sau?
“Sư đệ, ngươi đã trở lại?” Thanh âm mang tính trẻ con vang lên, trừ bỏ Hỏa Diệu còn có ai vào đây.
Tiêu Dao miễn cưỡng cười, ứng tiếng nói:” Hỏa Diệu a, vì sao mọi người đều nhìn ta thật quái dị!”
Mặt Hỏa Diệu mang theo vui sướng trong một cái chớp mắt thì biến thành phẫn nộ, đưa mặt nói:” Sư đệ, ngươi rốt cuộc là bị bắt đi hay là chính mình
rời đi ? Mọi người đều sẽ lo lắng!”
“Ta có thể không nói sao?” Tiêu Dao vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Không thể.” Thanh âm lạnh như băng vang lên, Tiêu Dao cảm giác được phía sau
một trận sát khí, run rẩy quay đầu nhìn về phía Bắc Trần Phong mang vẻ
mặt âm trầm cùng vẻ mặt nghi hoặc của Vân Huyền.
“Ngươi thật là chính mình rời đi?” Vân Huyền hơi khàn khàn hỏi.
”Ta…” Tiêu Dao toàn thân cứng đờ, cảm nhận quen thuộc sâu sắc tập trung ở bụng, là độc phát tán!
“Ta… Ta…” Tiêu Dao run nhè nhẹ, dưới chân có chút đứng không vững.
Hỏa Diệu nghĩ Tiêu Dao là muốn giả bộ, cố ý muốn chạy trốn chất vấn, khuôn
mặt nhỏ nhắn nhăn lại nói:” Sư đệ, lần này ta cũng không giúp ngươi ,
ngươi không nói sự thực ra, chúng ta khả sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi
cũng biết chúng ta có bao nhiêu lo lắng!”
“Ta…” Tiêu Dao đau đến
cơ hồ nói không nên lời, dưới chân mềm nhũn, liền lâm vào một cái ôm ấp, nàng ngẩng đầu nhìn lên, khàn khàn nói:” Gia. . . Gia… Ta…”
“Cái gì cũng đừng nói, ăn trước đi!” Giang Thương vẻ mặt lo lắng, xuất ra
một viên Giảm Đau đan để vào trong miệng Tiêu Dao, hắn biếtt Tiêu Dao là bị độc phát tán.
Ăn Giảm Đau đan, thoáng dịu đi một chút, Tiêu Dao thấp giọng nói:” Gia gia, ta…”
“Cái gì cũng không cần phải nói, ngươi chỉ cần trở về là tốt rồi! Mau về
phòng đi!” Giang Thương biết hiện tại Tiêu Dao rất đau, chỉ có lấy trúc
chất than đan hút bớt độc của nàng mới có thể giảm bớt đau.
Tiêu
Dao cảm động gật gật đầu, xoay người trở về phòng, Hỏa Diệu lại ngăn lại nói:” Sư phụ, ngươi thật sự cứ như vậy buông tha hắn? Hắn lần này chơi
lớn như vậy, không giáo huấn tốt, về sau nhất định còn có thể chơi mất
tích!”
Giang Thương một phen kéo qua Hỏa Diệu, ý bảo Tiêu Dao đi
mau, trầm giọng nói: “Không thấy được tiểu Dao nhi mệt mỏi sao! Chỉ cần
hắn trở về là tốt rồi! Chẳng lẽ ngươi hi vọng hắn thật sự bị bắt đi
sao?”
Hỏa Diệu mang bộ dáng vẻ mặt kinh ngạc nhưng cũng không hề
lại ngăn trở, chỉ cần sư đệ an toàn trở về mới là là quan trọng nhất,
cái khác đều có thể không đi so đo.
Tiêu Dao chuyển mâu nhìn về
phía Vân Huyền có chút buồn bực, có chút mâu quang bị thương, cảm thấy
áy náy không thôi, nàng biết, Vân sư huynh nhất định lo lắng hỏng rồi.
Nhưng là hiện tại chính mình không có khí lực để giải thích.
Tiêu Dao bước nhanh về phòng, tắm rửa xong, cũng không có đi tìm bất luận kẻ nào giải thích mà là gõ cửa phòng Giang Mạt Hàn.
“Cửa không có khóa.”
Tiêu Dao đẩy cửa mà vào, không nói thêm gì, hôm nay nàng không có tâm tình nói chuyện nhiều.
Giang Mạt Hàn rất phối hợp, cắn khăn lụa, quá trình châm cứu đều thực thuận lợi.
Giang Mạt Hàn rất phối hợp, cắn khăn lụa, quá trình châm cứu đều thực thuận lợi.
Tiêu Dao vừa muốn xoay người rời đi, nghe thấy thanh âm thản nhiên của Giang Mạt Hàn, “Bọn họ nói ngươi mất tích, giống như đều rất lo lắng, nhìn ra được mọi người trong cốc này thực ra rất quan tâm ngươi.”
“Ta
biết.” Tiêu Dao dừng lại cước bộ, cúi mâu nói:“ Tuy rằng mọi người trong cốc luôn thích lấy bớt trên mặt ta để nói giỡn nhưng là ta biết bọn họ
cũng không phải người trông mặt mà bắt hình dong. Sở dĩ làm như vậy là
vì bọn hắn sợ hãi sau khi ta xuất cốc sẽ vì vậy mà bị người trêu chọc,
sợ hãi ta sẽ chịu không nổi đả kích, cho nên liền sắm vai mặt đen, nhưng là tâm bọn hắn đều là màu hồng.”
Giang Mạt Hàn hơi hơi nhíu mi, rớt một ly trà nói:” Trà này không sai, không bằng ngồi xuống cùng nhau uống.”
Tiêu Dao hơi hơi giơ lên khóe miệng, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm lấy ly trà
để ở trước mũi vừa ngửi vừa khen cười nói:” Quả nhiên là hảo trà.”
Nhìn Tiêu Dao đem trà uống hết, Giang Mạt Hàn cũng gợi lên khóe miệng, đạm cười nói:” Ngươi biết chơi cờ sao?”
Tiêu Dao lắc lắc đầu nói:” Không biết.”
Giang Mạt Hàn đứng dậy lấy đến bàn cờ vây, một bên thu thập cái bàn rồi phóng bàn cờ, một bên giải thích nói:” Mặt bàn có mười chín đường ngang dọc
cộng lại tạo thành ba trăm sáu mươi mốt giao lộ, ở trên mặt bàn tiêu có
mấy cái chấm đen, xưng là tinh vị, có chín tinh vị, tinh vị nằm ở giữa
gọi là “Thiên Nguyên”. Quân cờ phân hai màu đen trắng, quân đen một trăm tám mươi mốt quân, quân trắng một trăm tám mươi quân.”
Tiêu Dao
hơi hơi nhíu mi, Giang Mạt Hàn nói cho nàng thứ này, gia gia cũng từng
nói, gia gia từng muốn dạy nàng chơi cờ, nhưng chính nàng không muốn
chơi cờ, không muốn học chơi, bởi vì chơi cờ là một loại đánh cờ, phi
dưỡng tính, quả thật loạn tính, khiến cho người không nên có dã tâm.
Giang Mạt Hàn cũng không để ý đến hành động nhíu mi của Tiêu Dao, mà là tiếp
tục nói xong phương pháp chơi cờ, muốn dạy cho Tiêu Dao chơi cờ,” Bố cục quân của hai bên theo màu sắc của từng quân cờ, đen trước trắng sau,
luân phiên đi, mỗi lần chỉ có thể đi tiếp một quân, quân cờ đặt trên bàn cờ là quân cờ đã quyết định hạ, không thể di động ở hướng khác, thay
phiên đi cờ là quyền lợi của hai bên nhưng cho phép đối phương buông tha cho quyền đi…” (Chuối: Đã cố làm đoạn này nhưng vẫn kì kì, ai thấy chỗ
nào không được thì báo ta nha >”
Tiêu Dao không kiên nhẫn ngắt lời nói:” Ngươi thực thích chơi cờ?”
Giang Mạt Hàn không rõ việc không kiên nhẫn của Tiêu Dao là từ đâu mà đến, khẽ gật đầu.
“Chơi cờ có thể tu thân dưỡng tính.” Giang Mạt Hàn thản nhiên nói.
“Tu thân dưỡng tính?” Tiêu Dao trầm giọng nói:” Cho đến khi đem quân cờ đối phương ăn xong, hoặc là bức đối phương không thể ra quan mới có thể
thôi, loại đánh cờ này, thật sự có thể tu thân dưỡng tính? Ta xem chỉ có làm cho dã tâm lớn hơn nữa, một quân cờ giống như một tòa thành trì,
đánh cờ phái trên bàn cờ, giống như đánh giặc trong thiên hạ, đều không
phải là dưỡng tính, mà là loạn tính!”
Giang Mạt Hàn toàn thân cứng đờ, gắt gao nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Tiêu Diêu thấy hắn không nói, vân đạm phong khinh* nói nhỏ:” Chuyện ngươi
thích chơi cờ không liên quan đến ta, cho nên không cần dạy ta chơi cờ,
ta không thích chơi cờ.”
*Vân đạm phong khinh: Mây nhẹ gió thoảng
Giang Mạt Hàn gục đầu xuống, hơi khàn khàn nói:” Vào lúc không vui, ta cũng
chỉ có một mình chơi cờ, tay trái hạ quân đen, tay phải hạ quân tráng,
khi đó toàn tâm đặt vào bàn cờ, cũng như theo lời ngươi nói, xác thực là cảm thấy bởi vì muốn thắng tâm mà sôi trào, nhưng là mọi thứ không vui
đều quên đi, dù chuyện tình có lợi hay có hại, có lẽ chơi cờ là một loại phát sinh dã tâm, cũng là phương thức quên đi phiền lòng. Tưởng dạy
ngươi chơi cờ, là hi vọng ngươi không cần cảm thấy thoải mái. Hôm nay
ngươi đột nhiên mất tích, ta không biết ngươi đi nơi nào, nhưng là ngươi không giống người không cáo mà đi, sẽ làm cho mọi người lo lắng ngươi,
nhất định là có việc khổ không thể nói được.”
Tiêu Dao hơi hơi
sửng sốt, mâu quang kinh ngạc nhìn Giang Mạt Hàn, cùng hắn mới nhận thức không lâu, hắn lại có thể như thế hiểu được chính mình, là vì chính
mình làm cho người khác nhìn thấu, hay là hắn có thể thấy rõ quá mức sâu sắc? Tiêu Dao nghi hoặc hỏi:” Là vì thường thường chơi cờ, cho nên
ngươi có thể nhanh như vậy thấy rõ tâm tư người khác?”
Giang Mạt
Hàn thản nhiên cười nói:” Có lẽ là vậy, đoán bước theo của người khác
khi hạ quân cờ xuống ở đâu, mơ hồ có thể thực dễ dàng thấy rõ lòng
người.”
Tiêu Dao thưởng thức khởi một quân cờ màu đen hạ xuống
bàn cờ, nhíu mày cười nói:” Ta không thích bị người khác nhìn thấu,
nhưng là ta thực thích nhìn thấu người khác!”