Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 91: Chương 91: Gia hương Hoả Diệu




Linh Huyền Tử nao nao, lại thản nhiên nói: “Chúc mừng ngươi, rượu mừng ta chỉ sợ không rảnh tới uống, nhưng lễ ta sẽ phái người đưa đến.”

Hắn nói xong liền đóng cửa lại, thậm chí cũng không nhìn đến phản ứng của Hồ Mị.

Nhìn cửa phòng đóng kín lại, dưới chân Hồ Mị mềm nhũn, Bắc Trần Phong tiến lên đỡ nàng, trốn từ một nơi bí mật gần đó Hoa Lạc Ly cùng Tiêu Dao chậm rãi đi ra.

Hoa Lạc Ly vừa nãy vẫn nhìn chăm chú vào Linh Huyền Tử, không biết là Linh Huyền tử che giấu quá sâu, hay là hắn thật sự đối với Hồ Mị không có tình ý, Hoa Lạc Ly thậm chí cho rằng ánh mắt cười nhạt trước kia của hắn, là do mình bị ảo giác nhìn nhầm.

Hồ Mị không khóc, nàng cười, cười rất đẹp, tiếng cười tựa hồ thực vui sướng, nhưng là

khuôn mặt tươi cười lại làm cho người ta cảm giác so với khóc càng thê lương hơn.

Linh Huyền Tử dựa vào ở trên cửa, nghe tiếng cười ngoài cửa, hắn hơi hơi nhíu mày.

Nàng thực vui vẻ đi, tiếng cười so với khi ở cùng ta càng vui vẻ, càng sung sướng.

Người nọ nhìn qua thực thích hợp với nàng, mặc dù có vài phần cùng mình tương tự. Nàng sẽ hạnh phúc đi? Đi theo chính mình mười lăm năm, nàng hẳn là mệt chết đi, hi vọng người nọ cho nàng hạnh phúc đi…

Lệ theo khóe mắt chảy xuống, thân mình Linh Huyền Tử vô lực ngồi xổm xuống. Hôm nay nàng tức giận, đợi lâu như vậy, nàng rốt cục phát cáu, ở trước mặt Lạc Ly quở trách chính hắn là một võ si.

Vốn tưởng rằng tối nay có thể cho nàng một kinh hỉ, ở thời điểm nàng không kiên nhẫn, chính mình lấy phương thức chủ động nói cho nàng, không cần vì mình mà trả giá, ngẫu nhiên cũng có thể giống như nữ tử nhà khác mà giận dỗi, chính mình thích nàng tự nhiên, mà không phải bởi vì ý tứ của mình mà tự thay đổi chính nàng. Nhưng là hết thảy đều chậm…

Linh Huyền Tử lau đi nước mắt khoé mắt, giơ lên một chút cười khổ, khi đẩy cửa ra, ngoài cửa đã không còn người.

Hắn chậm rãi đi đến phòng cách vách, đẩy đi một xe pháo hoa, cười khổ nhìn pháo hoa thật lâu thật lâu.

Nàng thực thích pháo hoa, nói pháo hoa rất đẹp, mỗi một lần đều tình nguyện xem một mình, không để cho người khác đi thưởng vẻ đẹp của nó.

Vốn định hôm nay sẽ đốt pháo hoa, nói cho nàng, pháo hoa tuy hết hết, nhưng lại làm cho người ta để lại trí nhớ kho quên, tuy rằng nó hết, nhưng lại vĩnh viễn ở lại trái tim, giống như vĩnh viễn nở rộ.

Nhưng là…

Linh Huyền Tử lấy ra mồi lửa, cười nhạt châm pháo hoa.

“Nàng hiện tại hẳn là đã cùng nam tử kia ly khai đi?” Linh Huyền Tử nhìn pháo hoa nở rộ thì thào tự nói, ngay cả chính mình cũng không có phát hiện, thanh âm đã muốn khàn khàn trầm thấp.



Trở lại trong phòng Hồ Mị vẫn trầm mặc không nói, Bắc Trần Phong nhíu mày nhìn về phía Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Dao bĩu môi nhìn về phía Hồ Mị.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không có người nói chuyện, mọi người cũng không biết nên nói cái gì đó.

Tiêu Dao nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy pháo hoa nở rộ, đánh vỡ yên tĩnh nói: “Hồ Mị tỷ tỷ, đến xem pháo hoa đi, đem không vui đều quên, pháo hoa thật đẹp!”

Hồ Mị khẽ nhíu mày, pháo hoa? Nàng vọt tới phía trước cửa sổ, nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, sửng sốt thật lâu.

Là hắn phóng sao?

Chính mình đi rồi, hắn liền như vậy vui vẻ? Vui vẻ đến phóng pháo hoa chúc mừng?

Trong mắt đẹp hiện lên một tia hận ý, Hồ Mị đột nhiên bay ra cửa sổ, Tiêu Dao muốn ngăn đón, lại không kịp, Hồ Mị đã hướng tới phương hướng phóng pháo hoa mà đi.

Hoa Lạc Ly ôm lấy Tiêu Dao đuổi theo, Bắc Trần Phong cũng đi theo sau đó.

Đi vào nơi phóng pháo hoa, Hoa Lạc Ly gặp Linh Huyền Tử cùng Hồ Mị bốn mắt nhìn nhau, không có mạo muội tiến lên, mà là ẩn đến chỗ tối, Bắc Trần Phong cũng tự nhiên đi theo sau đó.

“Ngươi liền vui vẻ như vậy? Đuổi được cái đuôi là ta liền vui vẻ phóng pháo hoa chúc mừng?” Hồ Mị giận trừng mắt, gắt gao cắn môi dưới, không cho mình khóc ra tiếng.

Linh Huyền Tử kinh ngạc nàng xuất hiện, vốn tưởng rằng nàng cùng nam tử kia đã rời đi, lại không nghĩ rằng nàng lại trở lại, tim đập rất nhanh, cái loại vui sướng này, làm cho chính mình khẩn cấp muôn ôm nàng, chỉ có khi mất đi, mới hiểu được, chính mình sớm đã thói quen có nàng tồn tại, không thể rời khỏi nàng.

Linh Huyền Tử gắt gao nắm chặt quyền đầu, làm cho chính mình trấn định, trầm giọng hỏi: “Ngươi tháng sau liền phải lập gia đình, ta không thể trình diện, cho nên muốn vì ngươi mà phóng pháo hoa, cho ngươi cao hứng.”

Hồ Mị hơi hơi nheo lại ánh mắt, cười vô lực nói: “Ta đây hẳn là cám ơn ngươi?”

Linh Huyền Tử trầm mặc một lát, lại thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi.”

“Ta hạnh phúc là tốt rồi? Ngươi thật sự hi vọng ta hạnh phúc sao?” Trong mắt Hồ Mị thậm chí hiện lên một tia tuyệt vọng.

Linh Huyền Tử gật đầu không nói.

“Ta hạnh phúc là tốt rồi?” Hồ Mị nở nụ cười lạnh, thanh âm lạnh như băng vô lực nói: “Ta biết rõ, hạnh phúc ta muốn là cái gì! Nhưng là ngươi lại chưa từng cho ta một điểm ánh mắt để ý! Ta biết rõ rời đi ngươi, ta căn bản không có khả năng có hạnh phúc thật sự, người ta yêu là ngươi, chính là ngươi, mười lăm năm qua, chưa bao giờ thay đổi qua! Gả cho người khác, ta sẽ không hạnh phúc!”

Nghe vậy, Linh Huyền Tử nhắm mắt lại, trầm mặc thật lâu thật lâu, lại hơi khàn khàn nói: “Nếu như không hạnh phúc, không cần gả.”

“Không lấy chồng? Chẳng lẽ muốn ta cô độc cả đời?” Hồ Mị châm chọc nở nụ cười.

Linh Huyền Tử nhìn Hồ Mị, sau một hồi, trầm thấp nói: “Ta cùng ngươi cả đời.”

“Ngươi theo giúp ta cả đời…” Hồ Mị lặp lại nỉ non, mất thần nhìn cặp con ngươi Linh Huyền Tử chân thành, lại giơ lên một chút cười khổ, chậm rãi mở miệng nói: “Giống như mười lăm năm cùng nhau làm bạn? Vậy thì không cần!”

Linh Huyền Tử khẽ lắc đầu, lại chậm rãi vạch trần cái khăn che mặt, hé ra khuôn mặt che giấu, khuôn mặt đủ để người kinh thiên nháy mắt hiện ra, cái miệng của hắn mang theo một chút ấm áp mỉm cười, ôn nhu nói: “Gả cho ta.”

Hồ Mị toàn thân cứng đờ, lại không thể tin lắc đầu, cười khổ nỉ non nói: “Ta lại nằm mơ, ta như thế nào lại nằm mơ mộng hoang đường như vậy, nhưng là vì sao mộng hôm nay rõ ràng như vậy, ta không thích mộng như vậy, tỉnh lại hết thảy đều trở lại nguyên điểm, ta sẽ càng thương tâm hơn, ta không thích mộng như vậy…”

Linh Huyền Tử đột nhiên ôm chặt lấy Hồ Mị, là mười lăm năm qua, hắn lần đầu tiên chủ động ôm nàng, lần đầu tiên cảm thụ độ ấm trên người nàng, nàng rất gầy, vì sao lại gầy như thế, hắn thấp giọng an ủi nói: “Đây không phải mộng, là thật, hết thảy đều là sự thật.”

Hồ Mị kinh ngạc cảm thụ được độ ấm từ trên người đối phương truyền đến, khàn khàn nói: “Sự thật…”

Hồ Mị hồ nghi tinh tế tìm tòi nghiên cứu người trước mắt, kỳ thật mười lăm năm qua, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua diện mục chân chính của Linh Huyền Tử, mỗi một lần tay vừa muốn lấy đi khăn che mặt của hắn, hắn đã muốn đẩy ra chính mình, khinh công ly khai.

Nhìn nam tử giống như quen thuộc, lại xa lạ, nhìn cặp tròng mắt kia quang hoa nội liễm*, tay Hồ Mị đưa xuống dưới mũi hắn dò xét hơi thở, lại khẳng định là hắn, cũng không phải người khác giả trang.

*quang hoa nội liễm: Ý chỉ đôi mắt giấu hết sự tài hoa bên trong.

Trong lòng một tia rung động, một tia không xong, một tia không yên…

Thật là hắn, cũng không phải mộng, như vậy vừa nãy hắn nói muốn thú chính mình là sự thật? Mười lăm năm, thật sự chạm đến nội tâm sâu thẳm của hắn, nàng tiến vào nơi đó rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.