Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 9: Chương 9: Lạc Ly sợ châm




Tiêu Dao híp mắt, ánh mắt xấu xa đổi tới đổi lui ở trên mặt Hoa Lạc Ly, bĩu môi cười nói: “Ta thật ra cảm thấy nam nhân càng mỹ, càng sẽ đi lừa gạt người!”

Hoa Lạc Ly vuốt cằm, cười mị hoặc nói: ” Xú sư đệ cảm thấy, sư huynh ta có đẹp hay không?”

Tiêu Dao bĩu môi, cười châm chọc : “Mỹ mỹ mỹ! Ngươi có thể so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn . “

Hoa Lạc Ly đuôi lông mày khẽ nhướng lên, ra vẻ tự kỷ vuốt má phải, tà tà nhếch khóe miệng, “Xú sư đệ có ý là… sư huynh ta trông rất giống người hay đi lừa gạt?”

“Ha ha, ngươi thích đi dò người, ta cũng không có cách nào!” Tiêu Dao vô tội trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng lại lộ vẻ cười xấu xa như ý xấu đã được thực hiện.

Hoa Lạc Ly đột nhiên đưa tay nâng cằm Tiêu Dao, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bớt màu xanh trên mặt nàng, cười yêu nghiệt nói: “Xú sư đệ nói đúng vậy, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ cần mỹ , tất nhiên đều gạt người lừa tâm! Cho nên sư huynh ta rất thích nói chuyện với ngươi, bởi vì…”

Tiêu Dao dùng sức gạt tay hắn ra, ngắt lời nói: “Bởi vì ta xấu?”

Hoa Lạc Ly nheo lại mắt xếch, mâu trung hiện lên một tia hứng thú, cười tà gật đầu.

Tiêu Dao lạnh giọng hỏi: “Trong mắt của ngươi, xú nhân sẽ không lừa gạt người ?”

“Xú nhân có lẽ sẽ lừa gạt người, nhưng sẽ không lừa gạt tâm, bởi vì rất xấu, cho nên không có người thích !” Hoa Lạc Ly hất mấy lọn tóc dài, nở nụ cười mê hoặc, thần thái mười phần yêu nghiệt.

Tiêu Dao bĩu môi, không có nói thêm gì nữa, đối với nàng mới bảy tuổi mà nói, lừa tâm cùng gạt người khác nhau, kỳ thật còn không phải thật hiểu được.

Hoa Lạc Ly nhìn quanh phòng , trong phòng bài trí rất đơn giản, ngay cả vật trang trí cũng không có.

“Xú sư đệ chuyển tới nhà mới, sư huynh tất nhiên là phải có lễ vật cho ngươi, ta đi chuẩn bị lễ vật!” Nói xong, Hoa Lạc Ly tựa như một cơn gió, theo cửa sổ bay ra. ( Miu : mất hết cả hình tượng =)) )

Tiêu Dao đảo cặp mắt trắng dã, miệng tức giận thầm nói: “Có cửa không đi! Liền thích khoe khinh công!”

“Meo meo meo meo ~” một tiếng mèo kêu truyền vào tai.

Tiêu Dao hạ mắt nhìn lại, một tiểu phì miêu tuyết trắng đang ở bên chân đảo quanh, đôi đồng tử màu lam long lanh ánh nước, có vẻ nó cực có linh khí. (Mẫn: edit chỗ này có xạo quá ko? =)) Miêu: Ờ hơi xạo *cười YY*)

Tiêu Dao đem tay ôm lấy tiểu phì miêu (Miêu: Cái này là con mèo nhỏ béo =))) Có vẻ dễ thương) , có chút đồng tình ôn nhu xoa đầu nó, tiếc hận nói: “Ngươi cũng thật đáng thương, có chủ tử như vậy, nhất định thường xuyên bị hắn khi dễ đi?”

“Meo meo meo meo ~” tiểu phì mèo kêu hoán một tiếng, ở trong lòng Tiêu Dao xoay thân, cái bụng to tròn vặn vẹo vài cái, như là ở đối Tiêu Dao làm nũng.

Tiêu Dao không khỏi bị bộ dáng đáng yêu của nó chọc cười , gãi gãi cái bụng nhỏ, cười xấu xa nói: “Ta nói tiểu phì miêu, ngươi nếu lại ăn nhiều như vậy, chỉ sợ cũng phải đổi thành tiểu phì trư !”

Tiểu phì miêu thè lưỡi, đáng thương nhìn Tiêu Dao.

Tiêu Dao cười khổ lắc lắc đầu, nhéo nhéo lỗ tai tiểu phì miêu, nhặt lên chiếc đũa phía trên chà lau sạch sẽ, gắp một khối thịt bò đưa đến bên miệng tiểu phì miêu, khẽ cười nói: “Quên đi, ngươi vẫn là ăn nhiều chút đi, nếu gầy, lại không thể yêu !”

Tiểu phì miêu vươn đầu lưỡi đem thịt bò vào trong miệng, bẹp bẹp giật giật cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi phấn hồng vòng quanh bên miệng bạch mao đánh một vòng tròn, vẻ mặt ngược lại ý là chưa hết đói nhìn Tiêu Dao, bộ dáng rất là đáng yêu.

Tiêu Dao thấy nó ăn thật đáng yêu, cảm thấy vui mừng, liền lại gắp một khối thịt bò đưa đến bên miệng nó, nhưng thật ra uy miêu uy tới bất di bất dịch.

Ăn no bụng, tiểu phì miêu ánh mắt híp thành một cái khâu, mặt dày ở lại trong lòng Tiêu Dao. (Mẫn: mèo mà dịch mặt dày liệu có ổn ko? =)) Miêu: Ờ có tại ta mặt cũng dày không kém =)))

Sau giữa trưa dương quang ấm áp chiếu vào trong phòng, gió xuân nhẹ nhàng, mùa xuân chính là dễ dàng mệt rã rời, ngồi trên cửa sổ, Tiêu Dao ngáp một cái, liền ôm tiểu phì miêu nằm lên giường, nhanh chóng nhập mộng …

Cửa sổ bị người ở ngoài đẩy ra, Hoa Lạc Ly phi thân vào nhà, lúc này, trong tay hắn cầm hơn mười bảy hoa Sắc Vi màu trắng cùng một bình hoa bằng ngọc lưu ly.

Thấy Tiêu Dao đã ngủ, Hoa Lạc Ly đem Hoa Sắc Vi đặt lên bàn, khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ bước đến trước giường.

Trên giường, Tiêu Dao nghiêng người mà nằm, làn da tinh xảo trắng nõn, trong lòng ôm tiểu phì miêu tuyết trắng, một người một miêu cùng ngủ hình ảnh thực ấm áp duy mỹ.

Bởi vì cửa sổ mở , mùi hoa mang theo gió mát thản nhiên bay vào trong phòng, trong lúc ngủ mơ Tiêu Dao cảm giác có chút lãnh, nắm thật chặt cánh tay, đem tiểu phì miêu ôm chặt hơn nữa.

Hoa Lạc Ly liền đóng cửa sổ, lấy thảm lông muốn đắp cho Tiêu Dao, ánh mắt lại nhìn Tiêu Dao ôm tiểu phì miêu sưởi ấm tới thất thần… (Mẫn: đoạn này chính là chặt chém rồi đem bắn ra thành bão =)))

Chính mình mỗi đêm ôm Lam ( tiểu phì miêu ) đi vào giấc ngủ, cũng là hình ảnh như vậy sao?

Kí ức ba tuổi năm ấy tràn về, nữ nhân kia nhẫn tâm đem chính mình bỏ lại, phản bội cha, sau đó cùng nam nhân khác rời đi, chính mình lén nghe được vài trưởng lão nói, nữ nhân kia ngay từ đầu chính là trăm phương ngàn kế cố ý tiếp cận phụ thân, chính là vì lừa lấy Hắc Long đảo tam kiện chí bảo, nàng xác thực đã thành công lừa lấy được chí bảo Hắc Long cốt, cũng lừa được tấm chân tình của cha. (chả hiểu đang gõ cái giề =)))

Cha thuộc tà giáo bởi vì tay nắm chắc Hắc Long đảo, vô số tà giáo mỹ nhân đều muốn trở thành nữ nhân của hắn, hi vọng chung có một ngày trở thành Hắc Long đảo chủ mẫu, sau khi nữ nhân kia rời đi, cha cũng xác thực ngoài mắt vô cùng phong lưu, ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng Hoa Lạc Ly so với mọi người lại biết rõ, mỗi khi về đêm, cha luôn ôm chính mình ngủ, dưới ánh trăng, khóe mắt cha luôn ẩm ướt .

Cha thủy chung không thể quên được người đã vứt bỏ chính mình, nữ nhân của hắn đã phản bội hắn, cũng bởi vì thấy cha thống khổ, Hoa Lạc Ly mới có thể chán ghét những nữ nhân xinh đẹp. Thề sẽ không để cho bất kì kẻ nào lừa đi tâm của mình, cũng sẽ không đi tin tưởng lời nói của nữ nhân xinh đẹp.

Ba tuổi Hoa Lạc Ly tuy rằng rất muốn thân cận cha, nhưng lại vì mình càng lớn khuôn mặt càng giống nữ nhân kia, mỗi lần cha nhìn chính mình, lại một tia bi thương tưởng niệm hiện lên trong ánh mắt, làm cho Hoa Lạc Ly sợ hãi tiếp cận cha, bởi vì không muốn làm cho cha nhớ tới nữ nhân kia, không muốn nhìn thấy cha vụng trộm rơi nước mắt. (Mẫn: chuẩn bị biến thành tác giả, xóa xoèn xoẹt, viết liên hồi =)))

Năm tuổi, Hoa Lạc Ly liền muốn học cách ngủ một mình, không muốn nghĩ tới cái ôm ấp của nữ nhân kia, không đi ỷ lại lưng cha, bắt đầu từ khi đó, Lam liền trở thành quan trọng nhất đối với Hoa Lạc Ly.

Ban đêm chính mình tựa như hiện tại xấu sư đệ ôm Lam giống nhau, nhanh ôm chặt Lam, hi vọng tìm kiếm một tia ấm áp theo đến trên người tiểu tiểu kia.

Chậm rãi đem thảm lông đắp lên cả người Tiêu Dao, Hoa Lạc Ly hồi lâu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có chút nhớ nhung cha, không biết hắn hiện tại thế nào, còn có thể tưởng nhớ nữ nhân kia sao?

Từ sáu tuổi hen suyễn đột phát thiếu chút nữa đã chết, sau, Hoa Lạc Ly liền chuyển vào thần y cốc, trải qua bảy năm này trị liệu, hen suyễn này căn bản không có khả năng trị tận gốc bệnh, nay đã hoàn toàn trị tận gốc.

Bệnh đã có tiến triển, chiếu đạo lý chính mình hẳn là phải về Hắc Long đảo mới đúng, nhưng là…

Hoa Lạc Ly nhẹ tay xoa hai má, này trương dung nhan tuyệt mỹ yêu nghiệt, thật sự là càng ngày càng giống nữ nhân kia, làm cho chính mình có chút sợ hãi trở về, sợ hãi nhìn đến cha lại thương tâm rơi lệ. (đoạn này sao thấy giống đam mỹ quá má =)))

“Này , ngươi vuốt mặt mình, phát ngốc cái gì?”

Bên tai truyền đến Tiêu Dao thanh âm có chút khàn mất cân đối, Hoa Lạc Ly thu hồi ý nghĩ, khóe miệng tà tà kéo lên nói: ” Thấy xú sư đệ ngủ giống như hề, ta phát hiện khuôn mặt này thật đúng là không đến nỗi, bằng không thú được nương tử vào cửa cũng không dám ngủ cùng ngươi!”

“Vậy phải chúc mừng ngươi, cũng may không giống ta xấu như vậy! Tuấn mỹ như ngươi, chỉ sợ đến khi ngươi lớn lên cưới vợ, người muốn gả cho ngươi , quá nhiều, chọn cũng chẳng cần đến chọn!” Tiêu Dao bĩu môi, tuy rằng đã quen hắn nói mình xấu, nhưng trong lòng luôn luôn có chút không thoải mái, vốn muốn phản bác nói rằng chính mình độc giải nhất định so với hắn càng yêu nghiệt, nhưng là nhìn hắn kia một trương dung nhan tinh xảo đến mỗi một căn lông mi đều tuyệt mỹ, Tiêu Dao tâm niệm đem lời nói nuốt xuống, dù sao cho dù độc giải , chính mình cũng không thể cam đoan có thể đẹp như vậy.

Hoa Lạc Ly nhếch đuôi lông mày, tà khí cười nói: “Vậy thì cảm ơn lời tốt của ngươi, đợi ngày đại hôn của sư huynh, tuyệt sẽ không quên xú sư đệ, tất nhiên mời ngươi uống rượu mừng!”

Tiêu Dao khoát tay áo có lệ, “Hạ lễ, ta không cần gì nhiều, chỉ mong ước ngươi tìm được một thiếu nữ xinh đẹp!”

Tiêu Dao đứng dậy đi đến cạnh bàn, muốn lấy ly trà uống, nhưng ánh mắt nhìn lại Bạch Tường vi trên bàn, chớp mắt ngây ngốc.

Hoa Lạc Ly tươi cười chờ mong, chờ Tiêu Dao mừng rỡ như điên cảm tạ, nhưng ngay sau đó hắn liền thấy thất vọng.

“Hoa Lạc Ly! Ngươi vì sao lại hái trộm hoa này!” Tiêu Dao cơ hồ rít gào, hiển nhiên không có cao hứng, chỉ có tức giận .

Hoa Lạc Ly khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, không được tự nhiên nói: “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ thích.”

Tiêu Dao chuyển mâu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nhíu mi trầm giọng nói: “Ngươi có biết vì sao hoa Sắc Vi có thứ sao?”

Hoa Lạc Ly cảm thấy mờ mịt, không rõ cho nên lắc lắc đầu.

“Bởi vì nó thật đẹp, rất nhiều người muốn đem làm của riêng, nó mới phải học như thế nào để bảo hộ chính mình, xinh đẹp đồng thời, sống không được lâu làm cho người không thể hái nó đi.” Tiêu Dao tiếc hận đem hoa Tường Vi trắng trên bàn nâng lên, thấp giọng nói: “Đem nó đi, nó sống không được bao lâu, ta tuy rằng thích, lại bởi vì không muốn thương tổn nó, mới không đem xuống làm của riêng.”

Hoa Lạc Ly toàn thân cứng đờ, ánh mắt trở nên có chút thâm trầm, trong óc lặp lại lời Tiêu Dao, bởi vì nó thật đẹp, nhiều người muốn làm của riêng, nó mới phải học được bảo hộ chính mình. Tuy rằng thích, lại bởi vì không muốn thương tổn nó, mới có thể không đem xuống làm của riêng.

Trước nay đều không rõ, nếu cha yêu nữ nhân kia như vậy, vì sao lại trơ mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác rời đi, hiện tại tựa hồ đã hiểu một chút, là vì yêu, cho nên không muốn nàng bị thương tổn, cho nên mới không thể ích kỷ giữ lại?

“Ha ha.” Hoa Lạc Ly đột nhiên nở nụ cười, cười có chút thê lương, tựa hồ đồng tình với cha, lại tựa hồ cười nhạo cha ngốc.

“Ngươi cười cái gì?” Tiêu Dao có chút buồn bực, nghĩ rằng Hoa Lạc Ly đem lý luận yêu hoa của chính mình ra mà chê cười.

Hoa Lạc Ly ngưng cười , đột nhiên nhìn chăm chú Tiêu Diêu, trầm giọng hỏi: “Xú sư đệ, yêu rốt cuộc là thứ gì ? Vì sao dù là người thông minh, cũng đều biến thành đứa ngốc?”

Tiêu Dao ngẩn người, ngón trỏ gập lại, các đốt ngón tay dùng sức gõ một chút vào ót Hoa Lạc Ly, nhíu mi nói: “Cái gì yêu hay không yêu ! Ngươi còn không hiểu, ta làm sao biết, ta xem ngươi là choáng váng! Nhất định là não tụ huyết , ta giúp ngươi trị liệu!”

Hoa Lạc Ly ăn đau ôm cái trán, ủy khuất nói: “Có lẽ là ta thật khờ , mới có thể sơ sẩy bị ngươi đánh lén! Ai , xuống tay thật đúng là mạnh !”

Tiêu Dao cười trộm, nheo lại ánh mắt, ra vẻ quan tâm nói: “Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không, nếu là không, ta giúp ngươi châm mấy châm!” Vừa nói, vừa theo ống tay áo lấy ra ngân châm.

Nghe vậy, Hoa Lạc Ly sắc mặt nháy mắt xanh mét, nhớ tới lúc ấy xú sư đệ ba tuổi vừa học xong châm cứu, sư phụ muốn chính mình cho hắn châm thử, đó là những ngày thực đáng sợ muốn mạng, hiện tại nghĩ đến đoạn ký ức hãy còn mới mẻ này, nhìn thấy xú sư đệ lấy châm, trong lòng liền run lên!

Hoa Lạc Ly một phen ôm lấy tiểu phì miêu còn đang ngủ trên giường, quẫn bách nói: “Sắc trời không còn sớm , ngày khác ta lại đến làm khách!” Nói xong, hắn liền chạy nhanh như chớp.

Nhìn Hoa Lạc Ly bộ dáng chật vật biến mất, Tiêu Diêu mờ mịt nỉ non: “Yêu sẽ đem người ta biến thành ngốc tử sao? Như Vân chẳng phải đã nói, yêu là một thứ rất đẹp và đem lại hạnh phúc sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.