Hoa Lạc Ly hơi hơi
nheo lại ánh mắt, lại thấy ánh mắt Linh Huyền Tử nhìn về phía Hồ Mị đạm
cười nhạt, tà tà giơ lên khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia giảo
hoạt cười xấu xa.
Thật vất vả đi vào Linh Thứu cung, Tiêu Dao
không nghĩ cứ như vậy trở về, nàng đi đến trước mặt Linh Huyền Tử, rất
muốn hỏi lại một lần, ánh mắt nàng lóe hy vọng, thấp giọng nói: “Linh
thúc thúc, ngươi thật sự không có cho một đứa bé một phần nội lực trên
mười năm sao?”
Linh Huyền Tử khẽ gật đầu, thực khẳng định nói: “Không có.”
Mâu quang Tiêu Dao ảm đạm, hơi hơi gục đầu xuống.
Hoa Lạc Ly đột nhiên đánh úp một chưởng về phía Linh Huyền Tử, Linh Huyền
tử theo bản năng tung ra một chưởng, nội lực hùng hậu bắn về phía Hoa
Lạc Ly, Hoa Lạc Ly phốc phun ra một ngụm máu, trên khóe miệng yêu nghiệt chảy ra máu đỏ tươi, rất yêu diễm.
Linh Huyền Tử kinh hãi, tuy
rằng rất ít khi nhìn thấy đứa nhỏ này, nhưng là vì ân tình sư phụ đối
với mình, mình đối với đứa nhỏ này cũng là xuất phát tình yêu thương
thật sự, hắn nhanh chóng lấy chân khí giúp Hoa Lạc Ly chữa thương.
Tiêu Dao bắt đầu bối rối, dùng tay nhỏ bé giúp Hoa Lạc Ly lau máu tươi bên
miệng, vẻ mặt lo lắng cùng chỉ trích nói: “Ngươi vì sao đột nhiên lại
đánh Linh Huyền Tử, rõ ràng không phải đối thủ của người khác, vì sao
lại muốn đi tìm cái chết?”
Hoa Lạc Ly cảm giác trong lòng bàn tay như có lửa thiêu, tựa hồ lửa thiêu cả toàn thân, thực nóng rất đau, nếu không phải Linh Huyền Tử đưa vào chân khí giảm bớt, có lẽ chính mình đã sớm huyết mạch tăng vọt, quả nhiên thân đồng tử luyện nội lực Hắc Long
rất tốt, cư nhiên mạnh đến cảnh giới như thế.
Hoa Lạc Ly miễn
cưỡng cười nói: “Linh thúc thúc không phải người kia, hắn nội lực đã
ngoài hai mươi lăm năm, hắn hiện tại mới ba mươi hai, nội lực trong thân thể ngươi đã ngoài mười năm, không phải hắn.”
Tiêu Dao nháy mắt
hiểu được Hoa Lạc Ly dụng ý, nguyên lai là hắn đang giúp mình thử Linh
Huyền Tử có dối hay không, tuy rằng biện pháp này thực tự mình hại mình, nhưng lại là biện pháp tốt nhất, Tiêu Dao hốc mắt hơi hơi ướt át, cắn
môi dưới, khàn khàn nói: “Ngươi là đại ngu ngốc, như thế nào ngu như
vậy!”
Hoa Lạc Ly cảm thấy mí mắt rất nặng, tay ôn nhu mơn trớn
khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao, thấy nàng hốc mắt ẩm ướt, có cảm giác
nói không nên lời, không nghĩ nàng vì chính mình khổ sở, nhưng là lại
bởi vì nàng vì mình khổ sở mà cao hứng, rất là mâu thuẫn phức tạp, dần
dần nhắm lại hai mắt.
Tiêu Dao dùng sức đẩy Hoa Lạc Ly, quát: “Ngươi không thể chết được, không thể chết được a!”
Hồ Mị ở một bên lẳng lặng nhìn hai cái hài tử, không khỏi nở nụ cười, nhu
nhu đầu nhỏ Tiêu Dao, buồn cười nói: “Vật nhỏ, hắn chính là bị nội
thương hôn mê, không có chết, sẽ không dễ dàng chết như vậy .”
Tiêu Dao chớp chớp linh động mắt to,lại vì Hoa Lạc Ly bắt mạch,mạch vẫn còn
đập, là chính mình thật sốt ruột, vừa mới Hoa Lạc Ly chậm rãi nhắm mắt
lại, mình liền có cảm giác tim đập đến nhảy ra ngoài, rất sợ hãi, rất sợ hãi hắn cứ như vậy mà chết.
Tiêu Dao xuất ra ngân châm, giúp Hoa Lạc Ly châm cứu, bởi vì chân khí Linh Huyền Tử đưa vào trong thân thể
Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly đã không còn trở ngại, chính là kinh mạch đã bị
thương nặng, cần nghỉ ngơi một chút.
Tiêu Dao vẫn canh giữ ở Hoa Lạc Ly bên giường, từng bước cũng không muốn rời đi, cuối cùng mỏi mệt ghé vào mép giường mà ngủ.
Linh Huyền Tử cùng Hồ Mị tới thăm Hoa Lạc Ly, đã thấy Tiêu Dao ghé vào Hoa
Lạc Ly bên người đang ngủ, Hồ Mị có chút hâm mộ khẽ cười nói: “Tiểu
thiếu chủ vì đứa nhỏ này không để ý sinh tử, lấy thân mạo hiểm, đứa nhỏ
này vẫn thủ tại chỗ này không ly khai, bọn họ quan hệ thật tốt.”
Linh Huyền Tử đắp cho Tiêu Dao một cái thảm, khi va chạm vào tay Tiêu Dao,
hắn hơi hơi nheo lại ánh mắt, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này là một nữ hài tử.”
“Nữ hài tử?” Hồ Mị mờ mịt nhìn về phía Tiêu Dao, nghi hoặc nói: “Mặc nam trang, không phải nam hài tử sao?”
Linh Huyền Tử lắc đầu nói: “Ngươi cũng từng vì đi vào giang hồ cho dễ mà nữ phẫn nam trang không phải sao?”
Hồ Mị giật mình nói: “Thì ra là thế.” Ngược lại nghi hoặc nói: “Ngươi làm sao mà biết nàng là nữ hài tử?”
Linh Huyền Tử vén lên ống tay áo, trên cánh tay xuất hiện rất nhiều vết hồng của bệnh sởi, trầm giọng nói: “Ta vừa mới đụng phải tay nàng, là nữ tử, ta sẽ gặp bệnh sởi.”
Hồ Mị ngẩn người, lại gục đầu xuống hỏi: “Ta chạm vào ngươi, ngươi cũng sẽ…”
Hồ Mị còn chưa nói xong, Linh Huyền Tử lại ngắt lời nói: “Làm cho bọn họ ngủ đi.”
Hồ Mị hơi hơi cắn cắn môi dưới, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, hắn luôn thích nói sang chuyện khác, bất luận ra sao.
Sau khi hai người rời đi, Hoa Lạc Ly chậm rãi mở ra hai tròng mắt, lúc hai
người tiến vào, hắn cũng đã tỉnh, chính là vẫn nằm yên nghe bọn họ nói
chuyện, Hoa Lạc Ly chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Dao đang ghé vào bên
người mình, bớt trên mặt Tiêu Dao tuy rằng còn tại, nhưng là hắn vẫn như cũ nhớ rõ bộ dáng đáng yêu của Tiêu Dao khi không có bớt, tuy rằng bộ
dáng kia thực đáng yêu, nhưng là lại làm cho mình có chút hoảng hốt, nếu như tiểu Dao nhi lớn lên, có phải hay không sẽ đẹp giống như Hồ Mị?
Tiểu Dao nhi đẹp như vậy có phải sẽ dẫn tới những người có tâm đến Thần Y cốc hay không, có hay không trêu chọc đến người giang hồ, lại giống như Hồ Mị, cuối cùng xuất hiện nguy hiểm?
“Tiểu Dao nhi, có lẽ thật đẹp cũng không phải là một chuyện tốt.” Hoa Lạc Ly mơn trớn bớt trên mặt Tiêu Dao, thản nhiên thở dài.
Lông mi Tiêu Dao hơi hơi rung động, trên mặt ngứa, nàng mở ra hai tròng mắt
nhập nhèm buồn ngủ, đối diện Hoa Lạc Ly đang thở dài, nàng đỡ lấy Hoa
Lạc Ly, âm thanh lo lắng nói: “Lạc Ly sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Lạc Ly sư huynh? Hoa Lạc Ly thực thoải mái nhắm mắt lại, khẽ cười nói:
“Ngẫu nhiên nghe ngươi gọi ta sư huynh, thật sự rất thoải mái.”
Tiêu Dao hơi hơi gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu như ngươi thích, ta về sau đều gọi ngươi sư huynh.”
Hoa Lạc Ly mở ra hai tròng mắt, híp mắt mê hoặc nói: “Gọi ta Lạc Ly, hẳn là rất êm tai.”
Tiêu Dao giật giật miệng, có chút không thích ứng nói: “Vẫn là Lạc Ly sư huynh có vẻ dễ gọi.”
“Chậm rãi đem hai chữ sư huynh xóa, về sau sẽ đổi thành hai chữ phu quân!” Hoa Lạc Ly xấu xa cười.
Tiêu Dao nhíu mày, dùng sức đẩy Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly giả chết ngã vào trên giường.
Tiêu Dao cả kinh, lại thấy Hoa Lạc Ly hơi hơi tà giơ lên khóe miệng, Tiêu
Dao nheo lại ánh mắt, hừ lạnh nói: “Ngươi liền giả chết đi, ta không
quan tâm ngươi !”
Vừa muốn xoay người rời đi, tay Hoa Lạc Ly lại
đột nhiên giữ chặt Tiêu Dao, ra vẻ đáng thương nói: “Ngươi thật sự là
không có lương tâm, cũng không nhìn xem ta đã muốn đi, vạn nhất ta chết
làm sao bây giờ?”
Trong mắt Tiêu Dao hiện lên một tia giảo hoạt, nhíu mày nói: “Ngươi không phải không có việc gì sao?”
Hoa Lạc Ly thất bại gục đầu xuống, cảm thấy ai oán không thôi, chính mình
nên cố nhịn cười, nhất định là bị nàng phát hiện mình cười, mới biết
mình đang làm bộ.