Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 82: Chương 82: Long Ngạo múa kiếm (3)




Gió đêm thực lạnh, Long Ngạo đã luyện một ngày, Tiêu Dao nhìn đồ ăn trên bàn đá, cười khổ nói: “Nghỉ ngơi một chút đi.”

“Xú Xú ngươi ăn trước đi, Long sư huynh luyện ba lần nữa.” Long Ngạo nói xong, lại hết sức chăm chú luyện kiếm .

Tiêu Dao bĩu môi, tùy tiện ăn một chút, đem phần lớn thức ăn ngon để lại cho Long Ngạo, nàng biết Long Ngạo luyện kiếm một ngày, nhất định đói bụng lắm, trong lúc lơ đãng cũng muốn cho hắn ăn nhiều một chút, tuy rằng hắn luôn kêu mình là Xú Xú, làm cho mình cảm thấy hắn có chút đáng ghét.

Lại qua một cái canh giờ, Long Ngạo cuối cùng thu kiếm, Tiêu Dao đã sớm nhìn đồ ăn đã hâm lại, bất đắc dĩ nói: “Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, ngươi không cần liều mạng như vậy!”

Miệng Long Ngạo lang thôn hổ yết ăn cơm, miệng chứa rất nhiều cơm, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta muốn sớm ngày luyện thành, như vậy có thể sớm tự tay đâm kẻ thù!”

Tiêu Dao bĩu môi nói: “Ta có chút lo lắng.”

Mâu quang Long Ngạo sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi lo lắng cho ta? Xú Xú.”

Nghe thấy hai chữ Xú Xú, Tiêu Dao hừ lạnh nói: “Không lo lắng! Ngươi báo thù không thành bị giết là tốt nhất! Có thể sẽ không còn ai nói ta xấu!”

Long Ngạo tiếp tục ăn cơm, cười xấu xa nói: “Không quan hệ, ta sẽ không cho chính mình có việc! Cho dù chết, cũng tất nhiên là đồng quy vu tận, tuyệt đối sẽ không chết yểu!”

Tiêu Dao dùng sức cốc đầu Long Ngạo một cái, Long Ngạo cầm bát cơm ăn cơm nhất thời không phòng bị, một đầu liền dính cả vào bát cơm, khi nhấc mặt lên khỏi bát cơm, hạt cơm dính đầy trên mặt.

Tiêu Dao không nhịn được cười phốc ra tiếng, “Ha ha, cho ngươi nói lung tung! Ngươi tuyệt đối không thể chết được!”

Mặt Long Ngạo đang biến đen, lại bởi vì câu nói ngươi tuyệt đối không thể chết được của Tiêu Dao mà chuyển biến, hảo cười hỏi: “Xú Xú không phải hi vọng ta chết sao? Ta chết liền không có người gọi ngươi Xú Xú! Như thế nào hiện tại lại không muốn ta chết!”

Tiêu Dao bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tay vì Long Ngạo cầm lấy những hạt cơm dính trên mặt hắn, “Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao ngươi cũng là sư huynh của ta, ta không cần thiết ước muốn ngươi đi chết! Tuy rằng nhìn ngươi múa kiếm thực nhàm chán, nhưng là hai tháng không thấy ngươi múa kiếm, cũng có cảm giác rất nhớ, nếu như ngươi chết, sẽ không có người múa kiếm cho ta nhìn!”

Mâu quang Long Ngạo hơi hơi rung động, sau đó lấy tay dùng sức lau hạt cơm còn lại trên mặt, cái gì cũng không có nói, lại vùi đầu ăn cơm tiếp, cảm thấy cũng rất cảm động, mình thường xuyên khi dễ tiểu sư đệ, nhưng là hắn vẫn là đối với mình tốt như vậy.

Tiêu Dao hơi hơi thở dài, trầm giọng hỏi: “Cha ngươi nếu từng có thể ngồi trên chủ vị võ lâm minh, như vậy võ công của cha ngươi hẳn là rất cao đi?”

“Đó là đương nhiên, tuy rằng khi ta ba tuổi cha ta đã qua đời, nhưng là ở trong trí nhớ ta, người thực uy vũ, hơn nữa nghe người khác nói, Long Hành kiếm pháp của người lại thiên hạ không địch thủ, chỉ cần kiếm xuất, cho dù thiên quân vạn mã, cũng không phải là đối thủ của người.” Mâu trung Long Ngạo lộ vẻ sùng bái.

Tiêu Dao bĩu môi, cảm thấy không tin, nào có khoa trương như vậy, cho dù kiếm pháp rất giỏi, nhưng một người làm sao có thể đánh lại thiên quân vạn mã, cũng không phải là tay thần khí!

Thần khí? Tiêu Dao cười khổ, chính mình làm sao có thể nghĩ đến thần khí, nếu như Long Ngạo phụ thân có thần khí, lại làm sao có thể bị người hại chết.

“Này , nghĩ cái gì vậy?” Long Ngạo cơm đều đã ăn xong,lại không biết Tiêu Dao đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng lại phát ra ngốc.

Khuôn mặt Tiêu Dao vẻ mặt u sầu, khàn khàn nói: “Nếu như cha ngươi thật sự lợi hại như vậy, nghĩ đến mặc dù đạt tới cảnh giới cao nhất của Long Hành kiếm pháp còn bị người hại chết, vậy ngươi cho dù luyện tới cảnh giới cao nhất Hành Long đường kiếm pháp, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của võ lâm minh chủ đương nhiệm, nếu hắn lại dở trò cũ, không phải ngươi cùng cha ngươi có kết cục giống nhau sao?”

Long Ngạo nao nao, ngược lại nheo lại ánh mắt nói: “Thư phòng sư phụ có ghi lại ma công của hắn, tất nhiên ta đây có thể tìm được biện pháp phá giải!”

Tiêu Dao ngưng trọng gật gật đầu.

Long Ngạo thu thập bát đũa, nhìn Tiêu Dao nhíu mày, tò mò hỏi: “Xú Xú, ngươi gần nhất có chút là lạ .”

“Là lạ?” Tiêu Dao lộ vẻ mờ mịt.

Long Ngạo gật đầu nói: “Từ sau khi về Thần Y cốc, sắc mặt của ngươi luôn ngưng trọng như vậy, trước khi ta múa kiếm, thường thường nhìn về phía ngươi, ngươi luôn thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.”

“Ta không nghĩ cái gì.” Tiêu Dao nhíu mày.

Long Ngạo bắt đầu nghi ngờ, nhíu mày nói: “Ta đã đem tâm sự của ta nói cho ngươi, ngươi không thể cái gì cũng không nói đi?”

“Chỉ biết ngươi sẽ không nói ra tâm sự dễ dàng như vậy, phi gian tức đạo*!” Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng.

*Phi gian tức đạo: Không làm chuyện gian trá thì cũng là trộm cướp.

Long Ngạo bá đạo nắm bả vai Tiêu Dao, rất là khí phách nói: “Nói mau, ta là sư huynh của ngươi, có cái gì không thể nói cho sư huynh là ta!”

Tiêu Dao thấy hắn muốn biết như thế, hơn nữa hắn cũng nói cho chính mình bí mật, kia chính mình cũng không thể thật sự giấu giếm hắn đi, Tiêu Dao than nhỏ nói: “Lần này xuất cốc, ta phát hiện ta nguyên lai là có nội lực .”

“Nội lực? Sư phụ không phải không cho ngươi học sao?” Vẻ mặt Long Ngạo kỳ quái.

Tiêu Dao cười khổ nói: “Nghe gia gia Hoa Lạc Ly nói, nội lực của là khi ta còn nhỏ được người khác truyền cho ta, hơn nữa là hơn mười năm nội lực, đây là nội lực độc môn của Hắc Long, trừ bỏ đồ đệ Hoa gia gia, người Hoa gia căn bản sẽ không có người ngoài biết. Ta nghĩ người cho ta nội lực nhân, tất nhiên cùng ta có quan hệ gì đó, có lẽ sẽ biết cha mẹ ta là ai.”

Long Ngạo khí phách cười nói: “Vậy không phảilà một chuyện tốt sao? Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết cha mẹ ngươi là ai?”

Tiêu Dao bất đắc dĩ nói: “Ta là thực muốn biết cha mẹ là ai, nhưng là lại có chút sợ hãi.”

“Sợ hãi?” Long Ngạo lộ vẻ khó hiểu nhìn Tiêu Dao.

Tiêu Dao khổ sở thở dài: “Hoa gia gia nói, người có thể biết cha mẹ ta là ai, chỉ có sáu người, nhưng trong đó một người đã chết, còn có năm người đều là người trong tà giáo, ta sợ trúng là người đã mất kia, ta có một loại dự cảm không tốt.”

Long Ngạo dùng sức cốc đầu Tiêu Dao, Tiêu Dao ăn đau ôm đầu, vẻ mặt ai oán nói: “Ngươi đánh ta làm gì!”

“Ta vừa mới nói lung tung, ngươi không phải cũng đánh ta như vậy sao!” Long Ngạo vừa nói vừa nhu nhu đầu Tiêu Dao, an ủi nói: “Không cần nghĩ bi quan như vậy, cứ nghĩ tới chuyện tốt.”

Tiêu Dao lấy tay hắn ra, buồn bực nói: “Đánh cũng là ngươi, nhu cũng là ngươi, ta mới không cần lĩnh tâm tình của ngươi! Ta đi trở về, chính ngươi ở trong này hứng gió đêm đi!” Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, liền trở về Sắc Vi viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.