Xung quanh Thần Y cốc vô cùng hẻo lánh, thành trì gần nhất là Bạch Long
thành, nếu như đi bộ, phải đi hơn một cái canh giờ . ( 1 canh = 2 tiếng )
Hoa Lạc Ly vốn định ôm Tiêu Dao khinh công đến, nhưng Tiêu Dao lại nói lần
này mới chân chính là lần đầu tiên xuất cốc, muốn hảo hảo tự đi, Hoa Lạc Ly cũng không có cự tuyệt, hai người đi gần một cái canh giờ mới lướt
qua núi Bạch Long.
Dưới núi Bạch Long là một cái suối nước trong
suốt róc rách lưu động, trên mặt nước trôi nổi rất nhiều đóa hoa, trong
suối nước trong suốt lóe ra một chút xanh thản nhiên, khi chảy qua mỏm
đá liền phát ra tiếng boong boong róc rách, tiếng nước chảy tựa như
tiếng đàn tuyệt đẹp.
Đi được một cái canh giờ, Tiêu Dao sớm đã
khát nước, mắt thấy trong suốt suối nước, nàng vui sướng chạy vội mà đi, múc nước suối đưa hướng miệng.
Đứng ở bên người nàng là Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, mâu trung hiện lên một tia chờ mong hòa nghiền ngẫm.
Nước mới vừa vào miệng , hương vị chua sót nháy mắt tràn ra, Tiêu Dao phun ra một miệng nước, Hoa Lạc Ly bừa bãi nở nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười, Tiêu Dao tức giận trừng hướng Hoa Lạc Ly, nhớ tới lúc
trước đi được nửa canh giờ , Hoa Lạc Ly liền kêu khát hiện tại gặp được
nước, Hoa Lạc Ly cũng không uống, thấy chính mình uống nước xong liền
nhổ ra, hắn cũng không nghi hoặc, ngược lại giễu cợt, hiển nhiên hắn là
sớm đã biết nước này có vấn đề!
Tiêu Dao âm thanh cả giận nói: “Ngươi sớm biết rằng suối nước nơi này khó uống, vì sao không ngăn cản ta?”
Hoa Lạc Ly gợi lên một chút tà mị cười xấu xa, tay vì Tiêu Dao lau đi khóe
miệng lưu lại nước, nhíu mày cười nói: “Chính ngươi chạy so với con thỏ
còn nhanh hơn, ta làm sao ngăn được?”
“Ta chạy mau hay so với
ngươi khinh công mau hơn sao? Ngươi chính là cố ý!” Tiêu Dao chuyển mâu, có chút tiếc hận nhìn suối nước trong suốt, than nhỏ nói: ” Suối nước
trong suốt như thế, mà không thể uống, thật sự là đáng tiếc!”
Hoa Lạc Ly ngồi bên dòng suối, ngón tay mảnh khảnh ở trên mặt nước vẽ xuất
thản nhiên nước gợn, cười khổ nói: “Cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy suối nước này khó uống, trong thành Bạch Long có một truyền
thuyết, nói suối nước này là nước mắt Bạch Long nữ hóa thành, mỗi người
uống đều là bất đồng hương vị, có toan điềm khổ lạt hàm chát…” ( toan là vị đau ê ẩm , khổ có lẽ là đắng… )
Tiêu Dao nửa tin nửa ngờ nhìn Hoa Lạc Ly, hồ nghi nói: “Ngươi làm sao mà biết? Ta xem ngươi là tạo chuyện xưa gạt ta đi!”
Hoa Lạc Ly nhìn Tiêu Dao vẻ mặt không tin, cười khổ lắc đầu nói: ” Khi ta
lần đầu tiên đến Thần Y cốc, từng đi ngang qua suối nước này, nghĩ đến
suối nước nơi này có thể giải khát, liền xuống xe ngựa múc nước, vừa vặn gặp gỡ dân bản xứ, bọn họ nói cho ta truyền thuyết này, lúc ấy ta cũng
nghĩ bọn họ gạt ta, nhưng mà mã phu uống suối nước hòa ta uống suối
nước, lại là hai loại hương vị.”
Tiêu Dao nổi lên hứng thú, tò mò hỏi: ” Suối nước hương vị bất đồng, không có cùng hàm nghĩa đi?”
Hoa Lạc Ly mỉm cười gật đầu, tay vẫn như cũ trêu đùa trong nước .
Tiêu Dao tiến lên, ngồi ở bên người hắn, Tiêu Dao hạ thân ngồi xuống, tiểu
phì miêu trong lòng Hoa Lạc Ly một cái nhảy lên liền nhảy tới trong lòng Tiêu Dao, hiển nhiên so với chủ nhân, nó tựa hồ càng thích Tiêu Dao .
Tiêu Dao tới gần mang theo một cỗ thản nhiên hương khí, hương hoa sắc vi
cùng dược hương, Hoa Lạc Ly hít sâu một hơi, thu hồi tay ở trong nước,
hắn ngẩng đầu, giơ lên tay, đợi giọt nước chảy xuống đầu ngón tay.
Giọt nước còn chưa chảy xuống, hắn cũng đã nhíu mày, trong mắt có vài tia do dự, hắn vẫn như cũ nhớ rõ năm ấy năm tuổi trong miệng hương vị tràn ra
chua sót, có chút sợ hãi lần này vẫn như cũ hương vị là như vậy.
Giọt nước theo đầu ngón tay dừng ở trên cánh môi Hoa Lạc Ly, hắn hơi hơi mím môi, đầu lưỡi tràn ra vị ngọt, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Gặp chủ nhân uống nước suối, tiểu phì miêu sớm khát nước cũng tiến đến bên
dòng suối, mở ra đầu lưỡi để uống nước, nó sắc mặt cũng không thống khổ, ngược lại uống thực vui vẻ, hiển nhiên nó uống đến cũng là nước suối
ngọt ngào.
Gặp tiểu phì miêu uống bất diệc nhạc hồ* , Tiêu Dao có chút tin tưởng Hoa
Lạc Ly nói , mỗi người uống đều là bất đồng hương vị, thậm chí động vật
cũng là như thế.
*Bất diệc nhạc hồ: Vui đến quên trời đất
“Hương vị gì vậy? Ngươi uống là hương vị gì vậy?” Tiêu Dao vẻ mặt tò mò, bởi
vì Hoa Lạc Ly sắc mặt trừ bỏ kinh ngạc, nhìn không ra thống khổ hay là
vui sướng, nàng đoán không ra Hoa Lạc Ly uống sẽ là hương vị gì .
Hoa Lạc Ly ngồi ở bên trái Tiêu Dao, chuyển mâu nhìn lại, là Tiêu Dao khuôn mặt không có bớt, nhìn Tiêu Dao cặp con ngươi tò mò, Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, cảm thấy , là vì nàng sao? Bởi vì nàng, suối nước mới trở nên ngọt sao?
“Ngọt …” Hoa Lạc Ly cười nói .
“Ngọt? Vì sao ngươi uống lại là ngọt !” Tiêu Dao vẻ mặt ngạc nhiên.
Hoa Lạc Ly ôm lấy tiểu phì miêu, tiểu phì miêu hiển nhiên còn không có uống đủ, có chút không tình nguyện ghé vào trong lòng hắn, Hoa Lạc Ly nhẹ vỗ về đầu tiểu phì miêu, cười nói: “Thành Bạch Long người ta nói, suối
nước này là từ tâm mà sinh. Nước mắt Bạch Long nữ là vui hay buồn đều là người uống mà biến vị ! Nếu là hạnh phúc, lệ là ngọt . Nếu là thương
tâm, lệ là khổ . Nếu là cô độc, lệ là chát . Nếu là mỏi mệt, lệ là hàm . Nếu là lòng chua xót, lệ là toan. Nếu là có khí, lệ là lạt!”
Hoa Lạc Ly nghi hoặc hỏi: “Xú sư đệ, vừa nãy ngươi nói suối nước rất khó
uống, vậy ngươi uống lên hẳn là không phải vị ngọt , là hương vị gì vậy
?”
Tiêu Dao mâu trung hiện lên một tia ảm đạm, hiển nhiên suối
nước này là pháp bảo có thể nhìn thấu lòng người. Mặc kệ người mặt ngoài như thế nào sáng sủa, suối nước vẫn sẽ không bị lừa, hương vị ở trong
miệng, tất nhiên giống hương vị trong lòng người uống nước suối.
Kia hương vị chua sót, tựa hồ vẫn như cũ còn tại trong miệng Tiêu Dao mãi không mất .
Nếu là thương tâm, lệ là khổ, nếu là cô độc, lệ là chát. Hiện tại trong
miệng chính mình là chua sót, vậy nàng là thương tâm cùng cô độc?
Chính mình thương tâm, có lẽ là bởi vì chưa thấy qua cha mẹ chăng? Nếu như
cha mẹ còn trên đời, nàng bị vứt bỏ, đúng là thương tâm. Nếu như cha mẹ
không còn, kia cũng có thể vì cha mẹ thương tâm.
Nhưng là cô độc? Chính mình cô độc sao? Trong Thần Y cốc có gia gia, có nhóm sư huynh sư điệt, vì sao lại cô độc? Là vì biết nếu giải được độc , sớm muộn gì
cũng phải tách ra, khôi phục thân nữ nhi, những người đó sớm muộn gì đều phải làm bộ như không biết?
Tiêu Dao khẽ thở dài một cái, cười khổ nói: “Ta uống là hương vị chua sót, nhưng ta cảm thấy không hoàn toàn đúng.”
“Chua sót ?” Hoa Lạc Ly nỉ non lặp lại nói, hắn ánh mắt liền ngưng trọng, hai tay nâng lên nước suối, đưa tới Tiêu Dao bên miệng nói: “Thử uống lại
xem, có lẽ sẽ không giống nữa ,có thể lúc trước đi quá mệt mỏi, cho nên
miệng đắng, miệng khô lưỡi khô mới có thể cảm thấy chát, hẳn là không
liên quan đến vị trong nước suối.”
Tiêu Dao thật mạnh gật đầu,
chuyển mâu nhìn về phía tay hắn, nước trong tay hắn sớm đã không còn lại bao nhiêu, Tiêu Dao muốn cúi đầu uống, lại cảm thấy giống như không
đúng, nước trong tay hắn đã không còn nhiều lắm , nếu như uống thì chẳng có bao nhiêu nước, tất nhiên môi sẽ đụng vào tay hắn, nghĩ đến đây Tiêu Dao hơi hơi mặt đỏ, tuy rằng từ nhỏ lớn lên dưới tay nam nhân, nhưng
nàng đọc sách cũng đã hiểu một ít lễ nghi nữ tử.
” Thất thần gì
chứ, sắp chảy hết rồi, uống nhanh!” Hoa Lạc Ly thúc giục nói, hắn gắt
gao khép lại ngón tay, nhưng là nước lại vẫn như cũ chảy qua khe hở nhỏ.
Tiêu Dao mất tự nhiên nói: “Ta tự mình uống … Ngô!”
Tiêu Diêu còn chưa nói hết, Hoa Lạc Ly đã đem nước ở trong tay quán nhập
trong miệng Tiêu Dao, vẻ mặt chờ mong nói: “Hương vị gì vậy ?”
Tiêu Dao bị Hoa Lạc Ly này đột nhiên mạnh mẽ ép uống mà sặc , nàng không
ngừng ho khan, cảm thấy hận thấu Hoa Lạc Ly, nước trong miệng không còn
chua sót, toát ra hương vị hỏa lạt lạt ( hình như là nhạt ), Tiêu Dao
buồn bực trừng mắt Hoa Lạc Ly, rít gào nói: “Chết tiệt Hoa Lạc Ly! Ngươi nghĩ làm lạt chết ta sao !”
Nhìn Tiêu Dao khuôn mặt hồng nhỏ
nhắn, Hoa Lạc Ly bừa bãi phá lên cười, vui sướng khi người gặp họa nói:
“Lạt hảo ! Có lẽ so với chua sót tốt hơn !”