Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 33: Chương 33: Thật sự là giảo hoạt




“Son Các là chỗ nào? Tiểu quan? Hắn còn có thể làm quan sao?” Tiêu Dao vuốt cằm, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Người ục ịch sắc mặt phi thường không tốt, đối tiểu hài tử giải thích Son Các là chỗ nào, tự nhiên có chút xấu hổ , hắn ra vẻ ho khan nói: “Xú tiểu tử, đừng ở chỗ này hỏi làm ta thêm phiền, lão tử không có thời gian giải thích cho ngươi nhiều thứ như vậy, về nhà hỏi nương của ngươi đi!”

Tiểu thương một bên không biết khi nào đã đi tới bên người Tiêu Dao, hiển nhiên hắn là muốn rời khỏi hiện trường đánh người xa một chút, sợ bị liên lụy, hắn nhỏ giọng nói thầm: “Người quái dị , ta nói cho ngươi, Son Các là nơi chỉ kẻ có tiền mới vào được, ngươi cùng cái tiểu tử kia chỉ sợ cả đời cũng không có tiền mà vào đâu! Quan này không phải là làm quan! Mà là tiểu quan chuyên môn ‘Hầu hạ’ người khác!”

Tiêu Dao hơi hơi nhíu mi, rõ ràng do tiểu thương lại nói ra ba chữ người quái dị làm cho nàng thực khó chịu.

Tiêu Dao theo như lời tiểu thương nói là tiểu quan chuyên môn hầu hạ người, giống như người lấy lòng vậy, nghĩ đến người ục ịch đem Hoa Lạc Ly bán cho mấy người có tiền làm người lấy lòng, lập tức cười nói: “Nhà ngươi mua ai không mua lại mua tên Hoa Lạc Ly này, nhất định không hay ho gì!”

“Lấy lòng người khác?” Hoa Lạc Ly khóe miệng run rẩy, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, tà mị cười nói: “Xú sư đệ, xem ra ngươi có cân nhắc muốn học gì đó thật! Yên tâm, đợi ta giải quyết những người này, sư huynh ta nhất định mang ngươi dạy bảo thật tốt cái gọi là “Lấy lòng người”!”

Người ục ịch có chút không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi hai cái phế vật, còn không mau lên !”

Hai đại hán một trước một sau đánh mạnh về phía Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly khẽ nhếch mép, mang theo cùng đấy là miệt thị châm biếm, mũi chân hắn nhất 1 bước, đạp không nhảy lên, hai đại hán không bằng Hoa Lạc Ly, hai đại hán tỏ vẻ khinh thường Hoa Lạc Ly, ngay lập tức cùng nhau tiến đánh..

“Ai u uy ! Ngươi không có mắt !” Một tên đại hán ôm cục u trên đầu mắng.

Tên đại hán mặt dài ôm đầu, ói ra nước miếng, thô thiển nói: “Ngươi mới không có mắt! Khốn khiếp!”

Nước miếng phun trên mặt tên kia, gã đại hán một quyền xuất ra, hai người cùng một nhà đáng lý phải hòa hợp nhưng lại ở một chỗ oánh nhau.

Hoa Lạc Ly cười lạnh châm chọc nói: “Người ục ịch, hai cái thủ hạ của ngươi, quả thật đúng là phế vật!”

Người ục ịch sửng sốt, thanh âm từ phía sau truyền đến, hắn toàn thân cứng đờ, tên có bộ dạng đẹp mặt phía trước này đột nhiên biến mất cũng đã đủ làm cho hắn mướt mồ hôi, hiện tại lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở sau người, xem ra là cái cao thủ võ lâm!

Mặt người ục ịch nhất thời suy sụp, hai bên má hung tợn phồng lên có phần giống với con cẩu, hắn chậm rãi xoay người, có chút lúng túng nói: “Không nghĩ tới ngươi khinh công cao như vậy, thảo nào dám ở đây đòi thu phí bảo hộ!” Khi nói chuyện, hắn ra vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt lại hướng tới sáu người đại hán khác nháy mắt, cước bộ chậm rãi lui về phía sau, tùy thời cơ mà trốn.

Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, tất nhiên biết người ục ịch trước mắt này là cái kẻ dối trá, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, hắn biết sáu đại hán đã đứng ở phía sau, tùy thời đánh lén mình, Hoa Lạc Ly khóe miệng giương lên, cười cực kì yêu nghiệt, ống tay áo màu đỏ theo gió giơ lên, nhìn như đang múa một động tác nhẹ nhàng, lập tức nắm chặt cổ của người ục ịch, người ục ịch dùng hết sức lực cũng không giãy ra được .

Sáu người kia nhìn “ đại ca “ bị nắm chặt cổ , giơ lên mộc côn liền buông xuống, ánh mắt lo lắng nhìn người ục ịch, không ai dám nói gì .

Người ục ịch giãy không được, chỉ có thể hòa hảo nói : “Vị đại hiệp này, có chuyện gì thì hảo hảo nói, không nên động thủ động cước .”

Người ục ịch giãy không được, chỉ có thể hòa hảo nói : “Vị đại hiệp này, có chuyện gì thì hảo hảo nói, không nên động thủ động cước .”

Hoa Lạc Ly cười lạnh nói: “Động thủ động cước? Nhưng thật ra đem ngươi bán cho Son các cũng không tệ, làm cho ngươi biết thế nào là động thủ động cước!” Khi nói chuyện, Hoa Lạc Ly khí lực đầu ngón tay càng thêm lớn.

Mềm nói cứng nói đều vô dụng , người ục ịch không sợ đổi mặt, hừ lạnh nói: “Xú tiểu tử, lão tử là nhìn bộ dạng ngươi không sai, cho nên chính là muốn đem ngươi bán cho Son Các để ngươi đi hưởng phúc! Nếu như ngươi dám động lão tử một sợi lông , kể cả công phu ngươi rất cao, cũng trốn không thoát thế lực Xà bang, đem ngươi đánh đến nỗi răng rơi đầy đất!”

“Xà bang?” Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, không nghĩ tới trong thành Bạch Long, một cái sạp nho nhỏ lại có quan hệ với tà phái. Thanh âm hắn lạnh như băng đến cực điểm : “Ngươi là người trong tà phái ?”

“Ha ha, biết sợ rồi sao! Còn không mau thả ta ra!” Người ục ịch cư nhiên hét lên.

Hoa Lạc Ly chẳng những không có buông tay, ngược lại nắm càng chặt , nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dao, cười nói: “Xú sư đệ, ngươi không mang theo tiền đúng không?”

Tiêu Dao bĩu môi, tức giận nói: “Gia gia chưa bao giờ cho ta tiền , vậy nên ta cũng không hề có tiền !”

Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, tà khí cười nói: “Ta chỉ là đi tìm rắn cạp nong , cũng không nghĩ tới sẽ gặp ngươi, tất nhiên cũng không đem theo tiền , hành tẩu bên ngoài, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi .”

Tiêu Dao ngẩn người, tay xoa ngọc bích bên hông, bình tĩnh cười nói: “Không quan trọng, có thứ này, liền không bao giờ đói chết !” Về việc bị Thủy Vô Khuyết mang đi, nàng đã nói cho Hoa Lạc Ly, vậy nên cũng đem chuyện tình ngọc bích có thể ăn miễn phí ở Lam Phong khách sạn nói cho hắn.

Hoa Lạc Ly tà tiếu lắc lắc, nhíu mày trêu tức nói: “Có thể ăn uống miễn phí, vậy ngươi nhìn thấy thứ ngươi thích thì phải làm sao đây ? Tựa như chiếc tiêu kia, ngươi rõ ràng thực thích, nhưng lại không có tiền mua,chắc là khó chịu đi ?”

Ánh mắt Tiêu Dao nhìn tới chiếc tiêu trên sạp, trong mắt hiện lên một tia hi vọng, cũng thu hồi rất nhanh , lắc đầu nói: “Cũng không có thích lắm .”

Mâu quang Tiêu Dao biến hóa làm sao có thể tránh được ánh mắt Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly lạnh lùng trừng hướng tiểu thương, tiểu thương toàn thân cứng đờ, liền nói thầm ( Miu:tự kỉ =.= ), người ục ịch này tuy rằng nhìn qua nhìn lại thế nào cũng thấy béo, nhưng nghe nói có điểm võ nghệ, so với tám người chỉ có khí lực kia còn lợi hại hơn, hiện tại người ục ịch một chiêu đã bị thiếu niên mặt đẹp này nắm chặt cổ không thể nhúc nhích, xem ra lần này mình mắt mù , cư nhiên gặp phải một cao thủ.

Tiểu thương tất nhiên là người thông minh, biết vừa nãy đắc tội thiếu niên này,” hắn” ( Hoa Lạc Ly ) tất nhiên sẽ không tha cho mình, hắn nhanh tay cầm lấy chiếc tiêu cổ trên sạp, cẩn thận đưa đến trong tay Tiêu Dao, ăn nói khép nép: “Tiểu huynh đệ, chiếc tiêu này cũng không phải cái gì đáng giá, là trước đó vài ngày một bang trộm mộ trộm được, ta cũng như vậy mượn gió bẻ măng. Nếu như ngươi cảm thấy thích, không kiêng kỵ nó, vậy thì nhận lấy đi! Chỗ ta chỉ là một cái bãi quán, không có cơm ăn, van cầu ngươi, giúp ta nói vị huynh đệ kia không nên trách tội ta hồ ngôn loạn ngữ!” Nói xong, miệng tiểu thương xủi bọt mép .

“Nguơi nguời này… thật đúng là làm được việc”Tiêu Dao không khỏi lạnh lùng phỉ nhổ.

Nghe vậy, sắc mặt tiểu thương có chút xấu hổ, liền kêu cha gọi mẹ lên , “Tiểu huynh đệ, van cầu ngươi giúp ta đi ! Đừng cho vị huynh đệ kia giết ta! Ta trên có mẹ già , dưới có con nhỏ …”

“Ngừng!” Tiêu Dao không kiên nhẫn ngắt lời: ” Ngươi như vậy , còn có người gả cho ngươi sao? Làm sao có thể dưới có con nhỏ !”

Lời này vào trong tai Hoa Lạc Ly, hắn liền cười to một trận , hắn nhìn về phía bộ dáng tiểu thương đang ăn nghẹn, cười to nói: “Xú sư đệ, ngươi đi làm người xem tướng liền không sai đâu !” ( Miu : Thầy bói í )

Tiêu Dao trắng trợn liếc Hoa Lạc Ly một cái, rồi nhìn nhìn tiêu trong tay mà tiểu thương đưa đến, trầm mặc hồi lâu, nhưng vẫn cầm lấy, thưởng thức một lát, vân đạm phong khinh nói nhỏ: “ Tiêu này ta nhận! Nhưng mà, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha !”

Lời này vừa nói ra, không chỉ tiểu thương ngây ngẩn cả người, mọi người ở đây trừ bỏ Hoa Lạc Ly, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ai có thể nghĩ lời nói như thế lại từ trong miệng một đứa nhỏ bảy,tám tuổi.

Hoa Lạc Ly tà cười nói: “Xú sư đệ, ngươi thật đúng là giảo hoạt, thu đồ của người ta, còn muốn tìm người ta phiền toái.”

“Còn không phải học từ ngươi !” Tiêu Dao nhíu mày cười, giảo hoạt nói: “Hắn cho ta tiêu, muốn nhờ ta giúp hắn cầu xin ngươi, xin ngươi tha cho hắn, ta nhận, cũng chỉ là đáp ứng hắn, không cho ngươi động vào hắn! Nhưng là ta chưa có nói, không cùng hắn so đo, hắn vừa mới mắng ta là người quái dị !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.