Vốn, hôm nay tâm tình của Đoạn Phàm rất không tệ, ở nửa năm này, là một ngày cao hứng nhất.
Sư phụ của hắn, Trần Thanh Đế có thể trị liệu tốt cho cha hắn, còn có chuyện gì có thể cao hứng hơn chuyện này?
Về phần Trần Thanh Đế cùng Đoạn Thiên đều là Tu Chân giả, Đoạn Phàm hắn rất nhanh cũng sẽ trở thành Tu Chân giả, loại tồn tại vô cùng cao đoan này, cũng không đáng hưng phấn bằng chuyện Đoạn Thiên được trị liệu tốt.
Đương nhiên, có thể trở thành Tu Chân giả ngưu bức hò hét, Đoạn Phàm cũng là phi thường thoải mái đấy.
Ngay tại vừa rồi, Đoạn Phàm hấp thu xong dược lực, toàn bộ thống khổ biến mất không nói, cảm giác toàn thân sảng khoái không thôi.
Hưởng thụ!
Đáng tiếc, còn chưa hưởng thụ, đã bị bọn người Phó Dịch quấy rầy.
Cái này lại để cho tâm tình của Đoạn Phàm, thoáng cái trở nên không tốt.
Nhìn thấy Đoạn Phàm đi ra, trong nội tâm Phó Dịch khẽ động, trong con ngươi hiện lên một đạo hàn mang cùng đắc ý, mặt mỉm cười, tiến lên một bước.
Đoạn Phàm lại ông cụ non như thế nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một hài tử mười lăm tuổi.
Ở Phó Dịch xem ra, muốn từ trong miệng Đoạn Phàm moi ra tin tức, hoặc là, đào một vũng hố để cho Đoạn Phàm nhảy vào, chủ động nói ra Đoạn Thiên thực đã xảy ra chuyện, còn là phi thường dễ dàng.
Cho nên, Phó Dịch ý định chọc giận Đoạn Phàm, để cho Đoạn Phàm rối loạn trận tuyến.
- Đoạn thiếu. . .
Phó Dịch trầm ngâm một tiếng, vẻ mặt lo lắng nói:
- Hiện tại các huynh đệ, đều lòng người bàng hoàng, nói Đoàn lão đại đã xảy ra chuyện. . .
- Được rồi.
Không đợi Phó Dịch nói cho hết lời, Đoạn Phàm khoát tay áo cắt đứt, lạnh giọng nói ra:
- Ta cũng không phải kẻ điếc, ta cũng nghe được.
- Cái kia. . . Đoạn thiếu, Đoàn lão đại hắn. . .
Bị Đoạn Phàm đánh gãy, sắc mặt Phó Dịch hiện lên một tia đông cứng, lại mở miệng hỏi, bất quá. Lần nữa bị Đoạn Phàm cắt đứt.
Cũng bởi vậy, sắc mặt Phó Dịch, khó coi giống như là ăn hết đại tiện vậy.
Chính là một cái Đoạn Phàm, cũng dám không đưa hắn Phó Dịch để vào mắt. Liên tục hai lần đánh gãy hắn mà nói.
Hừ!
Đoạn Phàm, chờ ba ngày sau, ta nhìn ngươi còn tiếp tục hung hăng càn quấy như thế nào.
Người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai?
Thực vì cái thân phận này, ngươi có thể hung hăng càn quấy sao?
Đã không có Đoạn Thiên, ngươi chỉ là một cái rắm, Đoạn Thiên Môn đã chia rẽ, không hề như lúc trước, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, không chỗ nào không địch lại.
Trong nội tâm Phó Dịch nảy sinh ác độc rồi.
- Gần nửa năm này, đồn đãi có rất nhiều. Bất quá, có người tin tưởng sao?
Đoạn Phàm cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Ba của ta xảy ra chuyện? Như thế nào gặp chuyện không may, xảy ra chuyện gì? Ta làm con như thế nào không biết?
- Nói thật, ta cũng không gạt các ngươi, ba của ta hoàn toàn chính xác là đang chuẩn bị cái gì đó, cụ thể là đang chuẩn bị cái gì, ta cũng không biết.
Đoạn Phàm nói ra:
- Bất quá, ba của ta nói, tiếp qua một thời gian ngắn, hết thảy đều chuẩn bị xong.
- Thật sự là đang chuẩn bị? Qua một thời gian ngắn, sẽ chuẩn bị xong?
Cái này lại để cho những người phái trung lập, trong nội tâm không dám xác định, trong lòng run lên.
- Qua một thời gian ngắn?
Trong nội tâm Phó Dịch cười lạnh không thôi, thầm nghĩ:
- Ta xem là, qua một thời gian ngắn sẽ chết rồi? Thi thể sẽ xuất hiện?
Phó Dịch đối với cung phụng Thanh Bang xuất kích, đây chính là tuyệt đối tự tin.
Hết cách rồi, cung phụng Thanh Bang kia quá thần bí, quỷ dị, khủng bố, thực lực thật sự là quá cường hãn. Thanh Bang cung phụng đã tự mình xuất thủ, Đoạn Thiên có thể có kết cục gì tốt?
Cũng không được phép Phó Dịch không tin.
- Chuẩn bị cái gì? Qua một thời gian ngắn, là bao lâu? Chúng ta cũng chờ hơn nửa năm rồi, Đoạn Thiên Môn đã hơn nửa năm Quần Long Vô Thủ rồi.
Tiếp xúc đến ánh mắt Phó Dịch âm thầm đưa tới, Đinh Cuồng lớn tiếng nói:
- Lúc nào Đoàn lão đại hiện thân, để cho chúng ta biết rõ hắn không có việc gì?
- Đang ngồi ở đây, đều là nguyên lão của Đoạn Thiên Môn, ba của ta đối với các ngươi đều rất tín nhiệm.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
- Cho nên, kế tiếp, phải giữ bí mật, trừ bọn ngươi ra, ta không hy vọng những người khác biết rõ. Nếu không, ta không ngại giết toàn bộ bọn ngươi.
Ào ào. . .
Nghe được Đoạn Phàm uy hiếp, trong nội tâm tất cả mọi người đều cảm thấy bất mãn, bất quá, bọn hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà là đang chờ đợi.
- Đây là cơ mật của Đoạn Thiên Môn chúng ta.
Đoạn Phàm nhìn mọi người, trong nội tâm cười lạnh không thôi, trầm giọng nói ra:
- Nhiều thì nửa tháng, ngắn thì ba ngày, đến lúc đó. . . Hừ hừ!
Đoạn Phàm cũng không có nói tiếp xuống dưới, chỉ là liên tục hừ lạnh.
Nghe được Đoạn Phàm nói, hơn nữa biểu lộ của Đoạn Phàm, Phó Dịch nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là Đao vương gạt ta? Đoạn Thiên không có gặp chuyện không may?
- Không có khả năng, Thanh Bang cung phụng ra tay, Đoạn Thiên không có khả năng không có gặp chuyện. Chẳng lẽ...
Phó Dịch chấn động toàn thân:
- Thanh Bang cung phụng, cũng không có ra tay?
Phó Dịch thầm nghĩ trong lòng:
- Vì an toàn để đạt được mục đích, xem ra phải cùng hắn xác nhận thoáng một phát, Thanh Bang cung phụng, phải chăng thật sự động thủ mới được.
Đoạn Phàm đem lời nói đến nơi này, những người khác cũng đều mang theo tâm bán tín bán nghi, đi ra trang viên.
- Đông ca.