Có tiền ở địa cầu, hoàn toàn chính xác là có thể mua được rất nhiều đồ vật, nhưng mà, tài nguyên chính thức, ngươi vĩnh viễn không thể dùng tiền tài mua được.
Tiền thông dụng ở Tu Chân giới, cái kia chính là Linh Thạch.
Vàng, cũng không đáng tiền, các tu chân giả, nhìn cũng không thèm nhìn.
Căn cứ gia phả ghi lại, Trần Thanh Đế biết rõ, hắn có một lão tổ tông, vô cùng ngưu bức sắc bén, trực tiếp đoạt Tiên cung của Tiên Đế lúc ấy.
Mà một viên gạch, một viên ngói ở Tiên cung kia, tất cả đều là Hoàng Kim làm ra.
Có thể thấy được, loại vật Hoàng Kim này, đối với Tu Chân giả mà nói, là không hữu dụng cỡ nào.
Huống chi là tiền giấy?
Nhiều tiền ít tiền, đối với Trần Thanh Đế mà nói là một con số.
- Ba... ba thành?
Toàn thân Viên Cầu rung mạnh, một thân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, mãnh liệt phi thường, trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế?
- Ngại nhiều?
Trần Thanh Đế nhún vai, nói ra:
- Vậy cứ dựa theo ngươi nói, một thành... không, nửa thành a.
- Đừng... Đừng a, Trần đại thiếu...
Viên Cầu tinh thần chấn động, liền nói:
- Ba thành thì ba thành, ca ca ta cho tới bây giờ cũng sẽ không ngại lợi nhuận nhiều.
- Oa ha ha, thực là phát tài.
Viên Cầu hưng phấn, thịt mỡ toàn thân loạn chiến, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Trần đại thiếu, lúc nào chúng ta khởi công?
- Tùy thời cũng có thể.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Cái kia còn chờ cái gì, hiện tại bắt đầu a?
Viên Cầu không ngừng xoa xoa tay của mình, nói ra:
- Trần đại thiếu, ngươi định khởi công ở nơi nào?
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ nói:
- Trực tiếp đi nhà kho a.
- Trực tiếp đi nhà kho?
Trong hai tròng mắt của Viên Cầu, tràn đầy ánh sáng của tiền, nói ra:
- Tốt, vậy chúng ta liền trực tiếp đi nhà kho, ở lầu mười chín.
Công ty quần áo và trang sức Phú Hào, cũng có nhà kho của mình, tại nhà máy trang phục sản xuất ra quần áo, tất cả đều vận chuyển đến nhà kho ở lầu mười chín.
- Ngươi nên làm gì, thì đi làm cái đó. Ở đây đều giao cho ta.
Ở nhà kho lầu mười chín, Trần Thanh Đế xem xét quần áo chất rậm rạp chằng chịt, nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Con mẹ nó, thật muốn mệt chết người a.
- A, đúng rồi.
Trần Thanh Đế như là nghĩ tới điều gì, nhắc nhở:
- Nhà kho lầu mười chín này, từ giờ trở đi là cấm địa, trừ ngươi cùng người ngươi tuyệt đối tin được ra, những người khác không thể tiến đến.
- Cái này ta đương nhiên biết rõ.
Viên Cầu vỗ vỗ bộ ngực, nói ra:
- Trần đại thiếu, ngươi bề bộn, ta đến lầu mười bảy chờ ngươi ăn cơm giữa trưa.
Công ty quần áo và trang sức Phú Hào, trên danh nghĩa là mười chín lầu, bất quá, lại không có lầu 18. Lầu 18 cùng 19, là nhà kho cất chưa hàng hóa.
Tầng mười tám!
Không dễ nghe a.
Đây cũng chính là nói, dưới tầng mười chín, là lầu 18.
- Cái Viên Cầu này, thật đúng là...
Trần Thanh Đế nhìn nội y cùng áo ngực đặt ở địa phương bắt mắt nhất, lắc đầu không thôi.
Cứ như vậy, qua hai ngày thời gian, Trần Thanh Đế rốt cục giải quyết tất cả một ngàn kiện áo ngực, nội y, quần áo và trang sức nam nữ, tất cả một ngàn bộ.
Đương nhiên, kỳ thật Trần Thanh Đế cũng không có dùng thời gian lâu như vậy, thời điểm ở ngày đầu tiên, hao tốn chưa đủ một giờ là giải quyết rồi.
Thời gian khác, là tu luyện a.
Hết cách rồi, không làm như vậy, tốc độ quá nhanh, tên Viên Cầu kia chắc sẽ bắt Trần Thanh Đế làm trọn cái nhà kho.
Ngươi có thể chế tác nhanh như vậy, cái kia còn làm biếng, còn không chế tác hết à?
Còn có nữa là, loại vật như điều hòa y này, một lần chế tác quá nhiều, cũng không phải chuyện gì tốt. Bởi vì cái gọi là, vật hiếm mới quý a.
Trần Thanh Đế ở Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào bế quan hai ngày, làm cho không ít người lo lắng a.
Trang Tất Thành muốn muốn trả thù Trần Thanh Đế, cả hai buổi tối cũng không có nhìn thấy bóng dáng Trần Thanh Đế. Đoạn Phàm sau khi tỉnh rượu, lập tức muốn quấn Trần Thanh Đế, kết quả, cũng là không có nhìn thấy.
Trang Tất Thành gấp, là muốn báo thù. Đoạn Phàm gấp, là muốn bái sư.
Vốn Trần Thanh Đế vẫn còn muốn tiếp tục nữa, quần áo và trang sức nam nữ 2000 bộ, áo ngực, nội y 2000 kiện, đây chính là công trình không nhỏ a.
Dùng thời gian rất ngắn, gia hỏa tham tiền Viên Cầu kia, về sau không ép khô Trần Thanh Đế mới là lạ.
Bất quá, hôm nay Trần Thanh Đế không thể không dừng lại, nguyên nhân rất đơn giản, Võ Thuật trở lại rồi.
Huynh đệ trở lại, nói cái gì cũng phải đi ra ngoài chúc mừng một phen.
- Oa ha ha... Võ Thuật, nghe nói ngươi bị đánh thảm rồi, ở bệnh viện bị bao như xác ướp?
Trịnh Lục nhìn Võ Thuật từ trên xuống dưới:
- Móa, trên người ngươi một chút vết sẹo cũng không có, da cũng không có đen trước như. Ngươi không phải là đi phẩu thuật thẩm mỹ, tắm trắng chứ?
Võ Thuật trở về, Trịnh Lục, Chu Trướng cùng với Trần Thanh Đế, đều phi thường cao hứng, hưng phấn.
- Xác ướp?
Võ Thuật nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trịnh Lục cùng Chu Trướng, nói ra:
- Các ngươi quấn băng nằm viện mấy ngày, cho rằng ca ca ta không biết sao?
- Ngươi xem qua?