Hà Tri Minh hai mắt sung huyết, hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói:
- Hà Tri Minh ta không có đứa con đi khắp nơi gây chuyện thị phi như vậy.
- Ba... con là con ruột của ba a...
Hà Gia Tước nhìn thấy sắc mặt Hà Tri Minh không thay đổi, hắn biết rõ mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhìn Trần Thanh Đế điên cuồng quát:
- Trần Thanh Đế, cho dù chết, ta làm quỷ cũng nhất định sẽ không bỏ qua ngươi...
Hà Gia Tước biết rõ, đây hết thảy đều là bởi vì Trần Thanh Đế. Nếu như không có Trần Thanh Đế, ba thương yêu hắn nhất kia, như thế nào lại muốn giết hắn?
Đều là vì Trần Thanh Đế.
Chỉ là, Hà Gia Tước hắn lại không có nghĩ qua, tại sao Trần Thanh Đế phải làm như vậy?
Hắn lại không nghĩ tới, là Hà Gia Tước hắn chọc giận Trần đại thiếu trước? Huống chi còn đánh Chu Trướng cùng Trịnh Lục thành như thế kia?
Trước kia, không phải ngươi cũng phi thường hung hăng càn quấy đấy sao?
Huynh đệ.
Huynh đệ mà Trần Thanh Đế hắn thừa nhận, ai dám động đến? Ai dám tổn thương?
Động, thì tàn!
Thương, phải chết!
Bất luận kẻ nào cũng không thể cải biến.
- Con trai, hi vọng con kiếp sau, làm người phải mở to mắt một chút, trên thế giới này... Ai!
Hà Tri Minh thở dài một hơi, cũng không có nói tiếp xuống dưới, trực tiếp bóp cò súng.
- Phanh!
Tiếng súng vang lên, Hà Gia Tước trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hà Tri Minh. Đến bây giờ, hắn cũng không thể tin được, ba của hắn vậy mà sẽ thật sự bắn chết hắn.
Chết không nhắm mắt.
Choảng!
Một tiếng giòn vang, Hà Tri Minh ném súng trong tay lên mặt đất. Nhìn xem con của mình gắt gao trừng mắt, toàn thân cũng nhịn không được run thoáng một phát.
Lập tức, Hà Tri Minh hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Trần Thanh Đế, vẻ mặt cung kính nói:
- Ngài... Ngài có thoả mãn hay không?
- Ngươi có thể đi, bất quá...
Ánh mắt Trần Thanh Đế nhìn qua tất cả mọi người trong đồn cảnh sát, khẽ quét mà qua, thản nhiên nói:
- Ngươi là một người thông minh, nên biết phải làm sao.
Nói xong, Trần Thanh Đế đứng dậy đi ra.
Mà những cảnh quan cùng với người Hà Tri Minh mang đến bị Trần Thanh Đế nhìn quét qua kia, toàn thân rung mạnh, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Trần Thanh Đế muốn giết toàn bộ chúng ta sao?
- Sự tình hôm nay, vô luận là ai dám đi nghe ngóng, nhắc tới, cho dù là ở trong mộng nói mớ, lão tử cũng nhất định giết cả nhà của hắn.
Hà Tri Minh đương nhiên minh bạch ý tứ của Trần Thanh Đế, lạnh giọng quát:
- Hiểu chưa?
- Vâng... minh bạch!
Mọi người ở đây, toàn thân run rẩy, thanh âm hoảng sợ nói ra.
Nghe ngóng, nhắc tới, cho dù là ở trong mộng nói mớ, Hà Tri Minh cũng sẽ giết cả nhà của bọn hắn.
Do đó có thể thấy được, chuyện nghiêm trọng như thế nào.
Thân phận của Trần Thanh Đế, to lớn ra sao.
Cái này lại để cho những kẻ muốn biết, Trần Thanh Đế đến cùng là người nào, định sau khi sự tình chấm dứt, tìm người nghe ngóng thoáng một phát, lập tức hết hy vọng.
Hiếu kỳ, không phải là sai.
Nhưng cũng phải nhìn là cái gì, sự vật không nên hiếu kỳ, ngươi hiếu kỳ, đây chính là sẽ chết, vẫn là chết cả nhà.
Hà Tri Minh ngay cả vợ con của mình, cũng có thể vô tình tự tay giết, chớ nói chi là bọn hắn.
Đừng nói là đi nghe ngóng, nói cùng người khác, coi như là nghĩ, về sau cũng không dám hồi tưởng.
Đem đây hết thảy, tất cả đều dấu ở trong bụng, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh qua.
- Ân, không tệ.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đi tới trước mặt tên cảnh quan lấy ghế cho hắn kia, cười nhạt một tiếng, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- A... tôi...
Người cảnh quan này, toàn thân rung mạnh, hoảng sợ vạn phần nói:
- Tôi... tên là Nghiêm Thành, không biết... không biết...
- Nghiêm Thành? Nghiêm trị?
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thò tay vỗ vỗ bả vai cảnh quan Nghiêm Thành, thản nhiên nói:
- Ta rất coi trọng cái tên này của ngươi, có tư chất làm cục trưởng cục cảnh sát.
- Cảnh quan, phải dùng bảo vệ tánh mạng và tài sản nhân dân thành nhiệm của mình, mà không phải trợ Trụ vi ngược, không làm chó cho người khác.
Trần Thanh Đế nhìn Nghiêm Thành, nói ra:
- Hi vọng về sau ngươi hảo hảo vì nhân dân phục vụ, không muốn xin lỗi cái tên này của ngươi, không để cho ta thất vọng.
- Vâng!
Nghiêm Thành còn không biết Trần Thanh Đế nói ý vị như thế nào. Nhưng mà, chính như Trần Thanh Đế nói, gia gia của hắn lấy cái tên này cho hắn, là để cho Nghiêm Thành hắn, nghiêm trị tất cả xấu xa bại hủ.
Làm một người chính trực.
Từ nhỏ, Nghiêm Thành dốc lòng trở thành một gã cảnh quan.
Nhưng thật sự đi đến ngày hôm nay, Nghiêm Thành lại phát hiện, xã hội quá phức tạp, quá hiểm ác. Mà hắn cảm giác, thật sự rất xấu hổ với tên của mình, không xứng với cái tên này.
- Ân, rất tốt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lại duỗi tay vỗ vỗ bả vai Nghiêm Thành, nhàn nhạt nói:
- Về sau có phiền toái gì, cứ đến tìm ta.
Nói xong, Trần Thanh Đế quay đầu nhìn về phía Hà Tri Minh, thản nhiên nói:
- Ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?
- Biết... biết rõ.
Hà Tri Minh liền nói.
Đây hết thảy, xem ở trong mắt những cảnh sát khác, đều là chấn động toàn thân, trong ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thành, đều tràn đầy vẻ hâm mộ.
Ta rất coi trọng cái tên này của ngươi, có tư chất làm cục trưởng cục cảnh sát.
Những lời này của Trần đại thiếu, chẳng phải biểu lộ hết thảy rồi sao?