Lâm Bảo xoa xoa đôi bàn tay, ngón tay giữa cẩn thận đẩy đầu súng qua một bên, nói ra:
- Chư vị sư huynh tốt, Lâm Bảo ta hữu lễ. Hắc hắc, cái kia… ta rất muốn trở thành một thành viên trong các ngươi. Nếu có ngày đó, còn hi vọng
chư vị sư huynh chiếu cố, chiếu cố...
Thân cao 1m85, làn da
ngăm đen, một thân cơ bắp dọa người, nhưng mà, lại lộ ra dáng tươi cười
kiều mỵ. Choáng nha, những quân nhân kia nhìn thấy, cũng nhịn không được muốn cười, không, là muốn ói.
Quá khôi hài rồi.
Không chỉ có Lâm Bảo, Lâm Gia, Lâm Vệ, Lâm Quốc, cũng giải thích như
thế, trên mặt đều là dáng tươi cười nịnh nọt. Về phần sát khí trước kia, sớm đã không biết bị bọn hắn ném đi đâu rồi.
Đám huynh đệ
Lâm Bảo, đều rất khát vọng trở thành binh lính của Quân Thần Trần Chấn
Hoa, hơn nữa, dùng tố chất thân thể của bọn hắn, đó là tuyệt đối không
có vấn đề.
Không nói nhất định có thể tiến vào Huyết Nhận, nhưng mà tuyệt đối là thành viên dự bị Huyết Nhận.
Bọn hắn khát vọng, nhưng mà Lâm lão gia tử lại cực kỳ khó chịu.
Con mẹ nó, tử tôn của mình, rõ ràng muốn trở thành binh lính Trần gia.
Cái này nếu thật để cho bọn hắn như nguyện, mặt mũi Lâm lão gia tử hắn,
sẽ ném đi nơi nào?
Phải biết rằng, sự tình Lâm lão gia tử
kiêu ngạo nhất, chính là hắn có bốn con trai, sáu cháu trai, tất cả đều
đi bộ đội. Hơn nữa, mỗi người đều rất tốt, thành tích nổi bật.
Kiêu ngạo của mình, một lòng muốn trở thành binh lính nhà người ta, Lâm lão gia tử có thể không tức giận sao?
Về sau, cũng không phải là Lâm lão gia tử hắn khinh bỉ, cười nhạo Viên
lão gia tử cùng Trần lão gia tử nữa, mà là trái lại, bị bọn hắn cười
nhạo.
Con của ngươi nhiều, tôn tử của ngươi nhiều, tất cả đều tòng quân, thành tích đó cũng là lợi hại hò hét. Nhưng mà, ngươi đừng
cho tôn tử của ngươi, con của ngươi, chạy đến trong tay tiểu tử Trần
Chấn Hoa kia chứ?
Ngươi mất mặt không?
Thực xuất hiện loại tình huống này, cái kia thật là xấu hổ chết người a.
Tuy Lâm lão gia tử đối với Trần Chấn Hoa, còn là phi thường tán thưởng. Nhưng mà, ta không thể bởi vì tán thưởng, mà đem mặt mũi của mình ném
đi ra ngoài.
Nếu như không phải Lâm lão gia tử ngăn cản, bốn
anh em Bảo Vệ Quốc Gia này, chỉ sợ sớm đã đầu nhập dưới cờ của Quân Thần Trần Chấn Hoa rồi.
- Cái kia... Ha ha, vừa rồi tiểu đệ quá lỗ mãng, xin hỏi, Trần Thanh Đế có ở nhà không?
Lâm Bảo cười hắc hắc, trên mặt đều là dáng tươi cười nịnh nọt.
- Không có.
Một gã quân nhân trong đó, nghiêm túc nói.
- Không có? Không thể nào, hắn mới vừa khi dễ tiểu muội...
Lâm Vệ nhịn không được nói ra. Bất quá, hắn nói còn chưa dứt lời đã bị Lâm Bảo cắt đứt.
- Lâm Vệ, sao em lại nói như vậy?
Lâm Bảo trừng mắt nhìn Lâm Vệ, quát:
- Sư huynh nói, Trần Thanh Đế không có ở nhà, sẽ không ở nhà. Chẳng lẽ sư huynh còn có thể gạt chúng ta sao?
- Ách...
Bọn người Lâm Vệ, ngay ngắn trợn tròn mắt.
Con mẹ nó, ta coi như là muốn nịnh nọt người, cũng không thể như vậy a, chí khí đi đâu rồi? Nếu để cho lão gia tử biết rõ, khẳng định không có
ngày tốt lành.
Hơn nữa, cho dù nịnh nọt cũng có rắm dùng? Lão gia tử không để cho chúng ta đi qua.
- Các vị sư huynh, Trần Thanh Đế đã không có ở nhà, chúng ta sẽ không quấy rầy.
Vẻ mặt Lâm Bảo nịnh nọt, sắc mặt biến đổi, nhìn bọn người Lâm Vệ, tức giận quát:
- Còn ở đây làm gì? Còn không xéo đi nhanh lên?
- Cái kia... Lão gia tử bên kia, chúng ta bàn giao như thế nào?
Lâm Vệ nhịn không được hỏi.
Đúng vậy a, chúng ta là tới bắt người. Người chưa bắt được không nói,
ngay cả cửa cũng không có đi vào, cứ như vậy trở về, cái kia cũng không
tốt bàn giao a.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy, còn không đi nhanh lên?
Lâm Bảo đối với bờ mông của Lâm Vệ là đạp một cước.
Lâm gia, bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia, khí thế hung hăng càn quấy, đằng
đằng sát khí tiến đến, lại vẻ mặt cười làm lành ly khai. Hơn nữa, bọn
hắn cũng đều cam tâm tình nguyện, cảm giác vẫn là một sự tình kiêu ngạo.
Người ta là bộ đội tinh anh trong tay Quân Thần a. Có thể nịnh nọt binh trong tay Quân Thần, cái kia cũng là đáng giá kiêu ngạo.
...
Bệnh viện Thịnh Thái, bên cầu thang lầu một, Trần Thanh Đế đi tới bên người Lý Vưu, giảm thanh âm hỏi:
- Lý Vưu, tình huống bây giờ như thế nào?
- Tại lầu mười sáu, Tá Đằng Trung Càn cùng một đám người vừa mới đánh nhau.
Lý Vưu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Thực lực những người kia rất cường hãn, tôi cũng không dám tới quá thân cận.
- Thực lực rất mạnh?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thấp giọng hỏi:
- Ngoại trừ những người Tá Đằng Trung Càn, bị tập kích có bao nhiêu người?
- Ngay từ đầu có ba người bị tập kích.
Lý Vưu nói nhanh:
- Trong đó có một cái hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, bất quá
đã bị giết. Một nữ nhân đầu bị băng bó như xác ướp trọng thương hôn mê
bất tỉnh, còn chưa có chết. Còn có một nam nhân hơn 40 tuổi, thực lực
rất mạnh. Bất quá, lúc trước hắn giống như bị thương, bị chặt mất một
cánh tay.
- Ngay khi nhóm người Tá Đằng Trung Càn sắp giết ba người kia, đột nhiên lại chạy đến sáu người.
Trong hai tròng mắt của Lý Vưu, tràn đầy chiến ý:
- Sáu người kia đều rất mạnh.
- Là người Thượng Quan gia hoặc là Hướng gia đến?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi tìm một chỗ ẩn mình, chỉ cần nhìn chằm chằm vào nhóm người Tá Đằng Trung Càn là được, sự tình khác không nên hỏi.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, chạy tới lầu mười sáu.
Người nào cũng có thể chết, nhưng hiện tại Tá Đằng Trung Càn không thể
chết. Cho nên, Trần đại thiếu muốn đi lên xem một chút, ở thời khắc mấu
chốt, còn có thể xuất thủ cứu Tá Đằng Trung Càn.
Hết cách rồi, giá trị lợi dụng của Tá Đằng Trung Càn quá nhiều.