Trong lòng Đoạn Phàm run lên, sắc mặt cũng biến đổi, lập tức nghĩ đến mục đích của Bạch Ngọc Đông.
Từ biểu hiện của Bạch Ngọc Đông mà xem, Trần Thanh Đế biết rõ, Đoạn Thiên nhất định đã xảy ra chuyện, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Đoạn Phàm, đi đóng cửa lại.
- Vâng, sư phụ.
Đoạn Phàm rất nhanh đóng cửa phòng lại, lại đi tới trước mặt Trần Thanh Đế, vẻ mặt khát vọng, chờ mong nhìn Trần Thanh Đế.
- Ngươi đứng lên đi.
Trần Thanh Đế có chút hít một hơi, đi tới bên giường, ngồi ở trên giường, thần thức rất nhanh tản ra, thấp giọng nói ra:
- Đoạn Thiên xảy ra chuyện gì, hiện tại có thể nói.
- Đoạn thiếu, ngươi nói đi.
Bạch Ngọc Đông đứng lên, nhìn Đoạn Phàm nói ra:
- Hiện tại Đoạn lão đại, tình huống cụ thể như thế nào, ngươi rõ ràng nhất.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, cắn răng, thấp giọng nói ra:
- Cha ta ở nửa năm trước ra ngoài làm việc, lúc trở lại không có bất kỳ biến hóa nào, hết thảy đều bình thường.
- Bất quá, ngày hôm sau, cha ta tìm ta, hắn như là đã biết rõ, xảy ra chuyện gì đồng dạng.
Đoạn Phàm rên rỉ một tiếng, nói ra:
- Cuối cùng giao cho ta quản lý sự tình Đoạn Thiên Môn, sau đó. . . sau đó hắn liền xích mình lại.
- Về sau, cha ta như nổi điên, mỗi ngày chỉ có sáng sớm sáu giờ, mới có một thời gian ngắn là thanh tỉnh.
Nói đến đây, Đoạn Phàm chấn động toàn thân, sắc mặt trắng bệch vô cùng nói:
- Hơn nữa, theo thời gian càng lâu, thời gian thanh tỉnh lại càng ngắn.
- Nổi điên?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ba của ngươi, ở thời điểm nổi điên, có thay đổi gì không?
- Rất thống khổ.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, hồi tưởng đến bộ dáng Đoạn Thiên nổi điên, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, nói ra:
- Ba của ta, giống như là đột nhiên thay đổi một người. Hai mắt biến thành huyết sắc, móng tay phi tốc tăng trưởng, diện mục cứng ngắc, trắng bệch, còn có thể dài ra răng nanh.
- Giống như là. . . giống như là cương thi trong phim ảnh, toàn thân đều tản ra khí tức tử vong, phi thường khủng bố.
Cả thân thể Đoạn Phàm run rẩy lợi hại.
Bạch Ngọc Đông ở một bên cũng là trong lòng xiết chặt, sắc mặt khó coi không thôi.
- Bởi vì ba ngươi xảy ra chuyện, cho nên, tuy ngươi muốn giết Phó Dịch, lại không dám.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Giết Phó Dịch, thế lực dưới Phó Dịch cờ, tất nhiên sẽ trái tim băng giá, thậm chí tạo phản.
- Tạo phản, ngươi không sợ, ngươi sợ thời điểm bọn hắn tạo phản, ba của ngươi không cách nào xuất hiện, khiến người khác cũng sinh ra hoài nghi.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Đúng vậy.
Đoạn Phàm nhẹ gật đầu, cũng không có phủ nhận.
- Phó Dịch không đem ngươi để vào mắt, hôm nay, ta lại lợi dụng Phó Tân Hãn khảo nghiệm Phó Dịch, Phó Dịch đã bội phản rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói ra:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cùng người Thanh Bang cấu kết lại với nhau.
- Giết Phó Dịch, thế lực dưới cờ Phó Dịch, rất có thể sẽ tạo phản. Không giết, Phó Dịch tạm thời sẽ không hành động, nhưng mà, đây cũng chỉ là tạm thời.
Trần Thanh Đế khẽ hừ một tiếng:
- Đoạn Phàm, ngươi là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, không nên quên thân phận của ngươi.
- Vâng, sư phụ!
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, đương nhiên minh bạch ý tức của Trần Thanh Đế.
Đoạn Phàm hắn là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, ba của hắn đã xảy ra chuyện, Đoạn Thiên Môn hết thảy đều do hắn đến chưởng quản, hắn phải học quản lý.
- Khó khăn chỉ dùng để giải quyết, không phải nhường nhịn, sẽ không có việc gì.
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Phàm, nói ra:
- Đi thôi, đi với ta tìm mấy người Trịnh Lục, sáng sớm ngày mai, ta đi gặp ba của ngươi.
- Có lẽ. . .
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Có lẽ, ta biết rõ ba của ngươi tại sao biến thành như vậy, có thể tìm được phương pháp trị liệu.
- A. . .
Đoạn Phàm nhịn không được phát ra một tiếng kinh hãi, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, chờ mong nhìn xem Trần Thanh Đế:
- Sư phụ, người có thể trị liệu tốt ba của ta?
Một bên Bạch Ngọc Đông cũng là toàn thân rung mạnh, hắn quỳ xuống cho Trần Thanh Đế, đương nhiên không phải là để cho Trần Thanh Đế trị liệu Đoạn Thiên, cũng không cho rằng Trần Thanh Đế có năng lực như thế.
Mục đích của Bạch Ngọc Đông rất đơn giản, là muốn cầu Trần Thanh Đế trợ giúp Đoạn Phàm, vượt qua cửa ải khó khăn này.
Dùng lực chiến đấu của Trần Thanh Đế, Bạch Ngọc Đông tin tưởng, chỉ cần Trần Thanh Đế ra tay, tất nhiên có thể giải quyết nguy cơ của Đoạn Thiên Môn.
- Có hi vọng.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Bởi vì sự tình Võ Nghệ, tuy đã giải quyết, nhưng mà mọi người cũng không có cảm xúc tiếp tục chúc mừng, chỉ là qua loa ăn cơm một chút, uống chút rượu, liền đã xong.
Bất quá, Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy Trần Thanh Đế trở lại, giống như là phát điên, vậy mà điên cuồng uống rượu. Hết lần này tới lần khác, tửu lượng của nha đầu kia thật sự là yếu đến làm cho người tức lộn ruột.
Người ta một chai cũng không làm sao, nàng thì một ly đã giải quyết.
Đương nhiên, cái này nói chỉ là rượu đỏ.
- Sư phụ, ta đi về trước, buổi sáng ngày mai gặp.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi đứng lên, vẻ mặt kích động, chờ mong nhìn Trần Thanh Đế.
Chúc mừng, tuy không nhiệt không hỏa, nhưng mà có rượu có thịt, mà Đoạn Phàm vì buổi sáng ngày mai dậy sớm, thậm chí là một đêm không ngủ, nên một giọt rượu cũng không có dính.