Tại Trần gia to như vậy, có thể ở trước mặt Trần lão gia tử giảng đạo
lý, tranh luận mà không bị đánh, cũng chỉ có Trần Thanh Đế mà thôi.
- Ngươi cái phế vật này, rốt cuộc là dạy con như thế nào, ngay cả nha
đầu Tĩnh Nhu cũng cưỡng gian không được? Chọn thời gian ném Thanh Đế đi
huấn luyện cho lão tử, lúc nào có thể cưỡng gian được Tĩnh Nhu nha đầu
kia thì thôi. (DG: ặc, thật cực phẩm, bất quá ta thích nha.)
Hồi tưởng lại Trần lão gia tử bưu hãn mắng to, Trần Chấn Hoa càng thêm
oan uổng, càng thêm ủy khuất. Nha, làm đến cuối cùng, Trần Chấn Hoa lại
thành phế vật.
- Mình đã sớm đề nghị ném tên phá gia chi tử
kia vào quân đội, là ai không cam lòng? Phá gia chi tử kia không cưỡng
gian được Tĩnh Nhu, bị đạp đi ra, hiện tại lại trách ta. Ta như thế nào
cảm giác, mình tựa như là một tên coi tiền như rác, chuyên môn thay phá
gia chi tử kia chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi chứ.
Trần Chấn Hoa vuốt vuốt cái mông của mình, trong hai tròng mắt lóe ra tinh mang:
- Tiểu vương bát đản, lại để cho lão tử chịu tiếng xấu thay cho ngươi,
chờ bị lão tử ném vào Huyết Nhận có danh xưng là Địa Ngục, hưởng thụ đi
thôi. Ân, đến lúc đó ta còn phải phân phó thoáng một phát, phải chiếu cố đặc thù cho ngươi. Đây chính là mệnh lệnh của lão gia tử, lão tử là
phụng mệnh làm việc, con cũng đừng có trách cha, thật ra trong lòng cha
rất thương con, hắc hắc.
Bởi vì Trần Thanh Đế mà Trần Chấn
Hoa bị Trần lão gia tử hành hạ không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc tìm
được một tia cảm giác công bình.
Không phải chịu tội ư, vậy hai người chúng ta cùng một chỗ chịu tội.
Đêm đó Trần Chấn Hoa ngủ vô cùng thoải mái, rất an ổn, rất thư thái. Từ khi Trần Thanh Đế sinh ra đến nay, Trần Chấn Hoa cho tới bây giờ sẽ
không ngủ ngon như vậy.
Thứ hai trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần Thanh Đế từ trên giường bò dậy, mặc một bộ quần áo thể thao, né qua thủ vệ, lặng yên rời khỏi biệt thự. Hắn là muốn đi rèn luyện thân thể,
luyện quyền, không hi vọng người khác biết rõ.
Một đường chạy chậm, Trần Thanh Đế đi tới công viên lần trước phát hiện Đan Dương quả. Quảng trường này chiếm diện tích rất lớn, rất nhiều người già cùng một
ít người ưa thích rèn luyện, đều thích đến chỗ này.
Trần Thanh Đế đi vào công viên, tìm một địa phương coi như vắng vẻ bắt đầu luyện quyền.
Vừa mới bắt đầu có chút lạnh nhạt, sau đó càng lúc càng nhanh. Một giờ
sau, toàn thân Trần Thanh Đế đã đầy mồ hôi, quyền pháp đã phi thường
thuần thục, linh khí trong cơ thể cũng ổn định một ít, cái này làm cho
Trần Thanh Đế phi thường vừa lòng.
Trong một giờ này, người
trên công viên càng ngày càng nhiều, Trần Thanh Đế lại đánh một bộ
quyền, cảm giác không sai biệt lắm, lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị ly
khai.
- Tiểu huynh đệ, xem quyền pháp của cậu không đơn giản, là công phu thật sự. Cậu còn trẻ như vậy, tu tập một thân công phu,
thật sự là không thấy nhiều.
Lúc này, một trung niên nam tử
tuổi khoảng ba mươi, dáng người khôi ngô cao ngất, hai mắt sáng ngời hữu thần, xem xét là quân nhân hoặc đã từng là quân nhân đi tới, nhìn Trần
Thanh Đế tràn đầy khen ngợi.
Sau lưng trung niên nam tử còn
đi theo một thanh niên 24~25 tuổi, khí tức trầm ổn, sắc bén, giống như
là một đầu Mãnh Hổ, đứng ở nơi đó lại để cho người không dám nhìn trực
diện.
Không có gì bất ngờ xảy ra, người này cũng là một gã quân nhân.
Trung niên nam tử cùng người thanh niên phía sau hắn kia, đều cảm giác
Trần Thanh Đế trước mắt cùng huấn luyện viên Quân Thần mà bọn hắn sùng
bái, có vài phần tương tự.
Bất quá, con thứ hai của Quân Thần thì trung niên nam tử từng bái kiến, về phần con lớn nhất, tuy chưa
thấy qua, nhưng trung niên nam tử cũng không nhận ra Trần Thanh Đế trước mắt là con lớn nhất của Quân Thần.
Người nào không biết, con lớn nhất của Quân Thần mà bọn hắn sùng bái, là một siêu cấp ăn chơi
thiếu gia, cặn bã nghịch thiên, là một cái suýt nữa chết ở trên bụng nữ
nhân.
Người trung niên nam tử này tuy đã cực lực che dấu khí
tức của mình, bất quá, y nguyên chạy không khỏi hai mắt của Trần Thanh
Đế. Xem thân thể hắn tràn ngập sức bật, ánh mắt sắc bén, khí chất ngay
thẳng, Trần Thanh Đế biết rõ, nam tử này không chỉ là quân nhân, còn là
quân nhân cực kỳ ưu tú.
Từ khí tức trên người người này, Trần Thanh Đế còn bắt đến một tia cảm giác nguy cơ, tuy rất yếu, yếu đến có
thể bỏ qua, nhưng mà thật sự là tồn tại.
Cái này làm cho Trần Thanh Đế ý thức được, người trên địa cầu, quân nhân trên địa cầu, là không thể khinh thường.
Tùy tiện đi ra hai gã quân nhân, thực lực đều không đơn giản a.
Mà tu vi của mình là Luyện Khí tầng một, tuy không kém, lại như cũ để
cho Trần Thanh Đế cảm nhận được nguy cơ, nhất định phải nắm chặt thời
gian tăng lên thực lực của mình mới được.
- Cũng không có gì, tôi chỉ là tùy tiện đánh vài quyền.
Trần Thanh Đế nói như thế nào cũng là người sinh ra ở thế gia quân
nhân, nhất là Trần lão gia tử, ở trong trí nhớ, để lại cho Trần Thanh Đế ấn tượng khắc sâu. Vốn dùng mặt hàng kia, đối với Trần lão gia tử cũng
không khỏi sùng bái, có thể thấy được Trần lão gia tử ngưu bức đến cỡ
nào.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế mới không có xoay người rời đi.
Phải biết rằng, hiện tại người muốn Trần Thanh Đế hắn chết, còn chưa có tìm ra, cụ thể mà nói, còn chưa có xác định. Hiện tại đột nhiên toát ra một người đến, nói mình đánh quyền không tệ, ai biết hắn đánh chú ý gì.
- Tiểu huynh đệ, cậu quá khiêm tốn rồi.
Trung niên nam tử nhìn Trần Thanh Đế, hai mắt tỏa sáng. Hắn cảm giác
quyền pháp của Trần Thanh Đế không tệ, không phải khoa chân múa tay, cái này lại để cho hắn bay lên tâm luận bàn:
- Ta tên Lôi Báo,
xem thực lực của tiểu huynh đệ không kém, có lẽ không dưới ta, cho nên
muốn luận bàn với cậu thoáng một phát.
- A!
Thanh
niên ở sau lưng Lôi Báo, nghe được Lôi Báo đánh giá Trần Thanh Đế, suýt
nữa phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong hai tròng mắt tràn đầy không
thể tin được, nhìn xem Trần Thanh Đế.