Trần Thanh Đế nghiêm nghị quát:
- Bọn hắn phải chết, tuyệt đối không có hi vọng sống sót.
- Thanh Đế ca ca, van cầu anh một đao giết bọn hắn, không cần tra tấn hắn nữa, không cần tra tấn hắn nữa...
Võ Nghệ ôm lấy đầu của mình, vết sẹo trên trán cũng bị cào trúng, máu tươi chảy ra.
- Không cần tránh, không nên tránh né, ngẩng đầu nhìn anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Thanh Đế vô tình ra lệnh.
- Thanh Đế ca ca...
Võ Nghệ giãy dụa một hồi lâu, rốt cục ngừng lại, ngẩn đầu tràn đầy vệt nước mắt, nhìn Trần Thanh Đế.
- Em nhìn đây.
Trần Thanh Đế nhặt trường đao ở trên mặt đất lên, một đao chém vào trên cổ Phùng Kiến Nhân, đầu lâu của Phùng Kiến Nhân trực tiếp bị chém rụng, lăn đến một bên.
- A...
Võ Nghệ phát ra một tiếng thét kinh hãi, cả thân thể liên tiếp lui về phía sau.
- Nhìn rõ cho anh.
Trần Thanh Đế cầm trường đao trong tay, đi tới trước mặt lão bà của
Phùng Kiến Nhân, Tỉnh Tư, một đao đâm vào lồng ngực Tỉnh Tư.
- A...
Tỉnh Tư đã hôn mê, đột nhiên bị đau nhức kịch liệt làm bừng tỉnh, trừng lớn hai mắt, đầu nghiêng một cái chết rồi.
Lúc này, Võ Nghệ cũng không có phát ra tiếng vang gì, sắc mặt bình tĩnh nhìn hết thảy, không có động, trên mặt không có bất kỳ biến hóa.
Cả người Võ Nghệ, đều phi thường bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào.
- Tiểu Nghệ nha đầu, cháu làm sao vậy? Cháu không sao chớ?
Nhìn thấy Tiểu Nghệ không có phản ứng, Lâm Sát Địch rốt cuộc chẳng quan tâm Trương Hùng Phi ngăn cản, vọt lên.
Trường hợp như vậy mà không có phản ứng, chẳng lẽ là sợ choáng váng?
Lâm Sát Địch rất là lo lắng.
- Nàng không có việc gì, chú không cần lo lắng.
Trần Thanh Đế cầm trường đao nhuốm máu trong tay ném qua một bên, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại âm thầm thở dài.
Tuy hạt giống hận thế trong nội tâm Võ Nghệ bị xóa đi, nhưng cuối cùng vẫn là đã thay đổi.
- Không có việc gì? Như vậy cũng gọi là không có việc gì sao?
Lâm Sát Địch nổi giận, chửi ầm lên nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi là tên khốn kiếp, sao có thể buộc Tiểu Nghệ như vậy chứ?
- Lâm thúc thúc, cháu không sao.
Lúc này, Võ Nghệ mở miệng, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ cảm kích:
- Thanh Đế ca ca, cám ơn anh.
- Cái gì? Cháu còn muốn cảm tạ hắn?
Lâm Sát Địch luống cuống rồi, vẻ mặt kinh ngạc:
- Cái này... Cái này là tình huống như thế nào a?
Trần Thanh Đế cơ hồ dùng phương thức tàn nhẫn, giúp Võ Nghệ xóa đi hạt
giống hận thế trong lòng. Loại phương thức này, nhìn như tàn nhẫn, kì
thực lại không bằng kết quả khủng khiếp ở phía sau.
Võ Nghệ
hận, chỉ có thông qua loại phương thức cuồng bạo, tàn nhẫn này làm cho
nàng phát tiết, mới có thể để cho chấp niệm trong nội tâm nàng quay trở
lại.
Hạt giống hận thế, đây chính là phi thường đáng sợ.
Một khi hạt giống hận thế này nẩy mầm, phát triển tới trình độ nhất
định, Võ Nghệ ngoại trừ thân nhân của mình ra, hận bất luận kẻ nào. Cho
dù là một tên ăn mày đáng thương ven đường, nàng cũng phi thường cừu
hận.
Thời điểm cừu hận tới trình độ nhất định, Võ Nghệ sẽ nghĩ hết mọi biện pháp giết chết người nàng hận.
Bởi vì hạt giống hận thế phát triển, Võ Nghệ sẽ giết chết một người
cùng nàng không hề quan hệ, cái loại tâm lý này có thể nói là phi thường đáng sợ.
Nếu như Võ Nghệ có đủ thực lực, ngoại trừ thân nhân của mình ra, nàng sẽ giết chết toàn bộ người trên thế giới.
Vạn ác, thiện lương, đáng thương... ở trong mắt Võ Nghệ, tất cả đều là
cừu nhân, hận không thể rút gân nhổ cốt, uống máu ăn thịt cừu nhân.
Cái này là sự đáng sợ của hạt giống hận thế.
Loại tình huống này, đặt ở trên người Tu Chân giả, đồng đẳng với nhập
ma, bị tâm ma khống chế. Bất quá, so với nhập ma, bị tâm ma khống chế
càng thêm đáng sợ.
Ma đầu nhập ma, bị tâm ma khống chế, chỉ
biết là giết, không có tư tưởng của mình, hết thảy đều dùng phương thức
vũ lực, ngang ngược đến giải quyết.
Mà hận thế, lại có tư tưởng của mình, thủ đoạn của mình, phương thức của mình.
Cái này đặt ở trên thân một người tràn ngập trí tuệ, sẽ càng thêm đáng sợ.
Võ Nghệ, một cái bằng vào bản lĩnh thật sự của mình, có đầy đủ tin tưởng thi vào Trung Y Học Viện, có thể thấy được lốm đốm.
Có thể bằng vào bản lĩnh thật sự của mình, thi vào Trung Y Học Viện, không người nào không là thiên kiêu chi tử?
Người như vậy, một khi hạt giống hận thế sinh trưởng, trình độ đáng sợ không cần nói cũng biết.
Hạt giống hận thế trong nội tâm Võ Nghệ, bị Trần Thanh Đế thông qua
loại phương thức nhìn như tàn nhẫn này xóa đi, nhưng mà, Võ Nghệ vẫn là
đã xảy ra cải biến cực lớn.
Thời điểm Trần Thanh Đế một đao
chém giết Phùng Kiến Nhân, Võ Nghệ bị sợ phát ra tiếng kêu sợ hãi, đây
là Trần Thanh Đế muốn xem nhất. Bởi vì, hạt giống hận thế trong lòng Võ
Nghệ, đã bắt đầu tiêu trừ.
Thời điểm chém giết Tỉnh Tư, dựa
theo tình huống bình thường, trước kia Võ Nghệ bị bức thành như vậy, có
lẽ đã hôn mê mới xem như bình thường.
Nhưng mà, Võ Nghệ lại sắc mặt bình tĩnh, không có bất kỳ biến hóa.
Hạt giống hận thế trong lòng Võ Nghệ là xóa đi rồi, nhưng cả người của
nàng cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn. Về sau sẽ trở thành dạng người gì, Trần Thanh Đế cũng không dám khẳng định.
Nhưng mà, Trần
Thanh Đế có thể khẳng định một điểm là, về sau Võ Nghệ làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ xử sự không sợ hãi, cho dù là tự tay giết người cũng là như
thế.
Tỉnh táo, cực độ tỉnh táo.
Loại tỉnh táo này, Trần Thanh Đế cũng không biết, rốt cuộc là tốt hay là xấu.
- Tiểu tử, ngươi đến cùng đang làm cái gì? Vì cái gì Tiểu Nghệ còn phải cảm tạ ngươi?
Vẻ mặt Lâm Sát Địch nghi hoặc cùng khó hiểu. Không chỉ là hắn, Trương Hùng Phi ở một bên cũng là như thế.
Mặc dù Trương Hùng Phi biết, Trần Thanh Đế là giúp Võ Nghệ, bất quá, lại không có xem minh bạch, rốt cuộc là giúp cái gì.