- Trần Thanh Đế, ngươi đừng tưởng rằng thân phận của ngươi, có thể nhục nhã ta.
Trong hai tròng mắt của Ước Hàn Tư Cơ Lặc, tràn đầy sát khí nồng đậm:
- Mafia nước Mỹ chúng ta, không phải...
Phanh!
Không đợi Ước Hàn Tư Cơ Lặc nói xong, Trần Thanh Đế đang ôm Bùi Ngữ Yên, rất nhanh một cước, đá vào bụng dưới của Ước Hàn Tư Cơ Lặc.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Ước Hàn Tư Cơ Lặc không có bất kỳ phòng bị, cũng quyết không ngờ, Trần Thanh Đế lại đột nhiên động thủ với hắn, trực tiếp bị Trần đại thiếu đạp quỳ gối trên mặt đất.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc, không nghĩ tới Trần Thanh Đế sẽ động thủ, càng thật không ngờ, Trần Thanh Đế ra tay, vậy mà không có chút báo hiệu nào.
Phải biết rằng, Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn cũng không phải là người bình thường, mà là cao thủ a.
Mà ngay cả Bùi Ngữ Yên bị Trần Thanh Đế ôm, cũng thật không ngờ, đồng dạng cũng không có cảm giác dự đoán đến, Trần đại thiếu có bất kỳ dấu vết muốn động thủ.
Giống như là theo bản năng mà làm.
- Ước Hàn Tư Cơ Lặc đúng không? Tuy ngươi cản đường của ta cùng vị hôn thê, nhưng ngươi cũng không cần phải trực tiếp quỳ xuống như vậy chứ?
Trần Thanh Đế mỉm cười, khoát tay áo, nói ra:
- Quỳ thì quỳ, về phần dập đầu thì miễn đi.
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt lắm, ngươi dám động thủ đánh ta?
Sắc mặt Ước Hàn Tư Cơ Lặc tái nhợt, gầm nhẹ một tiếng. Tùy theo, tay phải vỗ mặt đất, cả người trực tiếp bắn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Thân là cháu trai giáo phụ Mafia nước Mỹ, ai dám động đến hắn? Dùng thân thủ của Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn, ai có thể đơn giản một cước đạp hắn quỳ xuống?
Trần đại thiếu cứ như vậy làm, còn làm được.
Ghê tởm hơn chính là, lại ở trước mặt nữ nhân Ước Hàn Tư Cơ Lặc ưa thích, làm cho hắn xấu mặt.
- Chó chặn đường, không phải chó ngoan, đã không phải chó ngoan, ta đương nhiên phải đánh rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hai mắt híp lại thành một tuyến, lắc đầu nói:
- Chỉ là một cước mà thôi, so ra kém ba viên đạn kia.
- Cái gì ba viên đạn? Ngươi đang nói cái gì? Cái đó và ngươi đánh ta có quan hệ gì sao?
Trong lòng Ước Hàn Tư Cơ Lặc run lên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đoán được là hắn làm.
Đồng dạng, Ước Hàn Tư Cơ Lặc biết rõ, Dị Năng giả hắn phái đi kia, sau khi thất bại, đã bị bắt.
Bằng không thì Trần Thanh Đế quyết sẽ không đoán được. Chuyện ám sát hắn có quan hệ tới Ước Hàn Tư Cơ Lặc.
Bất quá, Ước Hàn Tư Cơ Lặc cũng không sợ, hắn có đầy đủ tự tin, tin tưởng tên A Dị Năng kia một chữ cũng sẽ không nói.
Trần gia cũng chỉ có thể suy đoán, hoài nghi, tuyệt đối tìm không thấy bất luận chứng cứ gì.
- Ngươi không rõ, làm cái gì kích động như vậy? Về phần cùng đánh ngươi có quan hệ hay không, trong lòng ngươi tinh tường. Đồng dạng...
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Vẫn là câu nói kia, chó ngăn đường, ta sẽ đá văng. Không hơn, ngươi có thể minh bạch chứ?
- Đi, rất nhiều đệ tử đang chờ. Đều chờ đợi chụp ảnh đây này.
Trần Thanh Đế chậc lưỡi, nói ra:
- Bùi Ngữ Yên, không nghĩ tới ảnh chụp của anh và em lại bị truyền thông nâng giá cao như vậy.
- Khá tốt tạm thời anh không thiếu tiền.
Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên, thời gian dần qua đi ra phía ngoài, cười hắc hắc, nói ra:
- Bằng không thì ôm em chụp ảnh, sau đó bán cho truyền thông, thật đúng là phát tài.
- Trần Thanh Đế, mong ngươi tự trọng, không nên quá phận.
Bùi Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, muốn từ trong ngực Trần đại thiếu giãy giụa đi ra, nhưng mà, Trần Thanh Đế lại không để cho nàng cơ hội này.
- Tự trọng? Ta một mực đều rất nặng, đồng dạng cũng phi thường tôn trọng mình. Ngay cả mình cũng không tôn trọng mình, như thế nào để cho người khác đến tôn trọng ta?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Về phần quá phận? Ta ôm vị hôn thê của mình chụp ảnh, chẳng lẽ cũng quá phận sao?
- Ngươi không phải đã quên ta sao?
Bùi Ngữ Yên lạnh giọng nói ra.
- Oa kháo... Trước kia quên, chẳng lẻ hiện tại không thể nhớ ra sao? Vị hôn thê xinh đẹp như vậy, coi như là quên, cũng sẽ rất nhanh nhớ lại a.
Trần Thanh Đế vẻ mặt khoa trương nói:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi cũng đã biết, từ khi ngươi ly khai biệt thự, hai đêm liền ta đều ngủ không ngon giấc.
- Ta là ban ngày nghĩ, trong đêm nghĩ, rốt cục...
Trần Thanh Đế tinh thần chấn động:
- Công phu không phụ lòng người, ngươi khoan hãy nói, thật đúng là để cho ta nghĩ được, Bùi Ngữ Yên ngươi chính là vị hôn thê của Trần Thanh Đế ta.
Nghĩ ra?
Chó má.
Tất cả đều là nói nhảm.
Trần Thanh Đế tuy rất khát vọng muốn nghĩ ra, những trí nhớ bị cưỡng ép xóa bỏ kia, là thủy chung cũng không thoáng hiện.
Còn có nữa là, Trần đại thiếu cố gắng suy nghĩ, không phải là vì một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, mà là muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đơn giản như vậy.
- Nghĩ ra? Nếu như ngươi thực nghĩ ra, tuyệt đối sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, nàng đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của Trần Thanh Đế.
- Những chuyện khác, ta thật đúng là không có nghĩ ra, chỉ là nghĩ, ta có một vị hôn thê tên Bùi Ngữ Yên.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cái này, với ta mà nói đã đầy đủ rồi.
Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên đi ra, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau, Ước Hàn Tư Cơ Lặc theo ở phía sau, trong hai tròng mắt tất cả đều là lửa giận.
Có ghen ghét, có phẫn nộ.
Trong cơn giận dữ.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn muốn giết người.
Thời điểm đến, Trần Thanh Đế đi gần ba phút, nhưng lúc trở ra, Trần đại thiếu lại đi hơn năm phút đồng hồ. Cái này vẫn là Bùi Ngữ Yên chủ động bước nhanh hơn, bằng không thì, 10 phút cũng không nhất định có thể đi ra ngoài.