Mười tên bảo tiêu của Trang Tất Thành, liếc mắt liền nhận ra Trần Thanh Đế.
Phanh!
Trần Thanh Đế không để ý đến Trang Tất Thành cùng mười tên bảo tiêu kia, vừa dùng lực, trực tiếp ném Trang Tất Thành như là rác rưởi, hung hăng đập ở trên tường.
Tốc độ Trần Thanh Đế ném ra bên ngoài, thật sự là quá nhanh, mười tên bảo tiêu kia muốn ra tay ngăn trở, thậm chí là muốn tiếp được Trang Tất Thành cũng không kịp.
Căn bản là không cách nào làm được.
- A...
Trang Tất Thành đụng vào trên vách tường, cảm giác cả thân thể mình, giống như là mệt rã rời, kịch liệt đau nhức, kêu thảm thiết liên tục.
- Thiếu gia!
Hai gã bảo tiêu trong đó, rất nhanh chạy đến bên người Trang Tất Thành, vịn Trang Tất Thành lên. Mà tám gã bảo tiêu còn lại, thì gắt gao nhìn vào Trần Thanh Đế chằm chằm.
- Giết hắn cho ta, ta muốn hắn chết.
Trang Tất Thành mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân đều không ngừng run rẩy, vô cùng cừu hận nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, tức giận quát:
- Các ngươi còn đứng ngây rađó làm gì, còn chưa động thủ? Giết hắn cho ta.
- Vâng, thiếu gia.
Mười tên bảo tiêu trong nội tâm cười khổ, bọn hắn đều từ trên người Trần Thanh Đế bắt được một cảm giác nguy cơ. Bất quá, Trang Tất Thành bảo bọn hắn động thủ, bọn hắn cũng không dám không nghe.
Còn có nữa là, bọn hắn cũng không tin, mười người bọn hắn còn không phải đối thủ của Trần Thanh Đế.
Ở thời điểm này, Ước Hàn cùng ba bảo tiêu của hắn, ngay ngắn từ trong phòng VIP đi ra. Ước Hàn ôm cánh tay, vẻ mặt cười lạnh nhìn Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế là có chút thực lực không sai, bất quá, Ước Hàn lại không có đem Trần đại thiếu để vào mắt. Hắn giống như đã thấy được bộ dáng Trần Thanh Đế bị ngược đãi.
Cùng lúc đó, Bùi Ngữ Yên, Chu Trướng cùng với Thẩm Kỳ cũng đi ra.
Bùi Ngữ Yên vừa muốn tiến lên thị bị Chu Trướng ngăn lại, hơn nữa lắc đầu, tỏ vẻ Trần Thanh Đế không có việc gì.
- Bùi Ngữ Yên, tình huống vị hôn phu của ngươi, bề ngoài giống như không tốt lắm a.
Ước Hàn mỉm cười, đi tới bên cạnh Bùi Ngữ Yên.
Mà ba bảo tiêu của Ước Hàn liền theo sát phía sau.
Mục đích của Ước Hàn cùng ba bảo tiêu của hắn rất rõ ràng, chỉ có một, đó chính là phòng ngừa Bùi Ngữ Yên ra tay, âm thầm trợ giúp Trần Thanh Đế.
Đây chính là một cơ hội giáo huấn rất tốt, nhục nhã Trần Thanh Đế, Ước Hàn như thế nào lại để cho Bùi Ngữ Yên ra tay phá hư chứ?
- Muốn đánh cuộc một lần hay không?
Bùi Ngữ Yên liếc nhìn Ước Hàn, vẻ mặt khinh thường, trào phúng nói:
- Đánh bạc 1,9 tỷ... Đôla.
- Tốt, đánh bạc 1,9 tỷ đôla.
Sắc mặt Ước Hàn lập tức trở nên khó coi không thôi, trầm giọng nói ra, hơn nữa, còn tăng thêm ngữ khí hai chữ đôla.
Trần Thanh Đế cầm đôla đến châm chọc hắn, hiện tại Bùi Ngữ Yên cũng cầm đôla châm chọc hắn, Ước Hàn chỉ cảm giác mặt mình rất đau.
Nộ!
Vô cùng phẫn nộ.
Nhưng Ước Hàn lại không nỡ tức giận với Bùi Ngữ Yên, làm cho hắn đối với Trần Thanh Đế càng thêm thống hận, hận vào sâu trong cốt tủy.
- Con mẹ nó, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không tranh thủ thời gian động thủ?
Toàn thân Trang Tất Thành kịch liệt đau nhức, mồ hôi lạnh chảy ròng tức giận quát.
Trang Tất Thành không chỉ là muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, còn muốn giết Trần Thanh Đế.
Ngươi cho rằng ngươi là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, là rất ngưu bức sao? Rất lợi hại sao? Dám động thủ đánh Trang Tất Thành ta? Ta sẽ làm cho ngươi trả giá thảm trọng.
Ở bên trong Trang Tất Thành gào thét, mười tên bảo tiêu cao thủ nhìn nhau, ngay ngắn phát ra một tiếng quát khẽ. Ở cùng một thời gian, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế.
Trong đó, càng là có một người đi bắt Trịnh Lục đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, bờ môi còn đang không ngừng chảy máu.
Rất hiển nhiên, bọn hắn tầm đó không phải là lần đầu tiên phối hợp.
Còn có nữa là, mười tên bảo tiêu cao thủ cũng không dám cam đoan, nhất định có thể là đối thủ của Trần Thanh Đế, cho nên, bọn hắn muốn bắt Trịnh Lục.
Chỉ cần bắt được Trịnh Lục, là có thể uy hiếp được Trần Thanh Đế rồi.
Đây là mười người bọn hắn sau khi phân tích rõ ràng, lập tức làm quyết định. Đồng thời, cũng là biểu hiện ra, bọn hắn không tự tin.
- Bùi Ngữ Yên, thân thủ mười người này cũng không tệ, coi như là tiểu cao thủ.
Mặt mũi Ước Hàn tràn đầy khinh thường, cười lạnh nói:
- Trần Thanh Đế là ngược đãi định rồi, mà ngươi cũng phải thua.
- Ai, ta thật sự rất không nỡ thắng, ta rất yêu Bùi Ngữ Yên a.
Ánh mắt Ước Hàn tụ lại, đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế:
- Trần Thanh Đế chỉ là một phế vật, căn bản là không xứng với ngươi.
- Ngươi cái này là tự mình đánh mặt mình sao?
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên trào phúng nói:
- Nếu như Trần Thanh Đế đánh bại bọn hắn, ngươi tự đánh mặt mình sẽ không nhẹ.
- Hắn có thể thắng? Ta tự mình đánh mình mặt?
Mặt mũi Ước Hàn tràn đầy khinh thường nói:
- Thật sự là chê cười, mười người bọn hắn, ta cũng chỉ là miễn cưỡng có thể đả bại mà thôi.
Thực lực của Ước Hàn vẫn là phi thường không tệ, cùng Lý Vưu không sai biệt lắm, có được sức chiến đấu tương đương với Dị Năng giả cấp độ B.
Bảo tiêu của Trang Tất Thành, mặc dù thực lực không tệ, bất quá, cũng không phải rất mạnh, chỉ là thắng ở nhiều người mà thôi.
- Muốn chết!