Viên Cầu nhẹ gật đầu, nhìn hơn mười bảo tiêu kia, cất giọng nói:
- Đi, tuy các ngươi phế vật, nhưng mà, không thể để cho các ngươi chết đói, ăn cơm đi.
- Hắc hắc... Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên, các ngươi cứ lãng mạn a, lãng mạn xong, cũng lên ăn ít đồ.
Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Ăn xong rồi, chúng ta nhanh chụp hình, chụp xong đi trở về. Chúng ta
có y phục Điều Hòa, nhưng cũng phải cân nhắc vì những phóng viên truyền
thông kia thoáng một phát phải không.
Những lời này, truyền
đến trong lỗ tai những phóng viên truyền thông trên máy bay kia, lập tức hảo cảm đối với Viên Cầu kịch liệt bay lên.
Mục Lăng Phong tiềm phục ở chỗ tối, thì là nghiến răng nghiến lợi.
Lãng mạn?
- Ta cho các ngươi lãng mạn, chờ lát nữa các ngươi đợi ta lăng nhục a.
Viên mập mạp, lão tử muốn lóc thịt trên người của ngươi, cắt bỏ từng
khối cho chó ăn.
Kích thích.
Mục Lăng Phong bị kích thích.
Đồng thời, trong lòng Mục Lăng Phong cũng hung hăng khinh bỉ Viên mập
mạp một phen: Ngươi đúng là một ngu xuẩn, mệnh cũng sắp không có, còn
nghĩ đến chụp quảng cáo? Thật sự là ngu xuẩn.
Thực cho rằng, có ba cao thủ âm thầm bảo hộ, là an toàn sao?
Hừ hừ!
Trong nội tâm Mục Lăng Phong khinh thường.
Nhìn thấy Viên Cầu lên máy bay, Trần Thanh Đế nhìn Bùi Ngữ Yên, muốn nói gì, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Lại để cho Bùi Ngữ Yên lên phi cơ, không cần hỏi, nàng khẳng định không muốn.
- Mục thiếu, ta thấy Quỷ thúc là sẽ không động thủ trước rồi.
Đổng Dĩnh trầm ngâm một tiếng, trong con ngươi lóe ra hàn mang, nói ra:
- Nếu không, chúng ta động thủ trước a.
Đổng Dĩnh so với ai khác đều bức thiết, muốn giết Bùi Ngữ Yên.
Chỉ cần Bùi Ngữ Yên bị giết, thân thể của nàng đã giao cho Mục Lăng
Phong, Mục Lăng Phong nhất định sẽ phụ trách đối với nàng. Ít nhất, Đổng Dĩnh nàng sẽ không lại là công cụ phát tiết của Mục Lăng Phong.
- Ân.
Mục Lăng Phong không thể chờ đợi được muốn trả thù, muốn lăng nhục Bùi Ngữ Yên.
- Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế, chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là đủ xảo đấy.
Thân thể Mục Lăng Phong khẽ động, từ chỗ tối đi ra, đi đến chỗ của Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên.
Bọn người Đổng Dĩnh, theo sát phía sau.
- Xảo?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt tràn đầy châm chọc:
- Ở Bắc Cực gặp nhau, thật đúng là xảo, xảo để cho người khiếp sợ.
Xảo?
Xảo mẹ của ngươi?
Ngay cả lời dạo đầu cũng không biết nói, thật sự là một đại ngu xuẩn rồi.
- Khí trời Bắc Cực này, thật sự là không tệ.
Mục Lăng Phong không nhìn Trần Thanh Đế châm chọc, thản nhiên nói:
- Nếu như có thể chết ở chỗ này, cũng là một lựa chọn không tệ. Bất quá...
Mục Lăng Phong lời nói xoay chuyển:
- Chết, cũng phải nhìn là người nào chết, phế vật, rác rưởi, chết ở chỗ này, cũng chỉ ô nhiễm mà thôi.
- Ta ngược lại là cho rằng, rác rưởi chết ở chỗ này, so với đô thị ô nhiễm còn muốn tốt hơn nhiều.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Tại đây, vẫn là rất thích hợp ngươi đấy.
- Thích hợp ta?
Vẻ mặt Mục Lăng Phong khinh bỉ, ngửa đầu cười lớn nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi thực cho là mình có thể ngang ngược càn rỡ sao? Ở trước mặt lão tử, ngươi chính là một cặn bã.
- Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ít nhất, sẽ không để cho ngươi chết nhẹ nhàng như vậy.
Nói xong, ánh mắt của Mục Lăng Phong đã rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên:
- Bùi Ngữ Yên, ta thật sự rất muốn biết, ngươi thích Trần Thanh Đế cỡ nào.
- Khặc khặc, chờ chịu nhục ở dưới khố của ta a.
Mục Lăng Phong hung hăng càn quấy nói:
- Trần Thanh Đế, ta cũng sẽ cho ngươi nhìn tận mắt, ta lăng nhục vị hôn thê của ngươi như thế nào.
- Động thủ!
Mục Lăng Phong quát lớn, lập tức, thân thể rất nhanh lui về phía sau.
Bắt Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, cần Mục Lăng Phong hắn động thủ sao?
Xoát xoát...
Mục Lăng Phong vừa dứt lời, bọn người Đổng Dĩnh rất nhanh vây Trần
Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên lại, mà Mục Lăng Phong thì là ở bên ngoài.
Nhìn thấy một màn này, Viên Cầu trên máy bay trầm giọng nói ra:
- Thu tất cả thiết bị của mọi người lại cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào quay chụp.
Trong khoảnh khắc, hơn mười bảo tiêu liền lần lượt tịch thu tất cả máy chụp ảnh của các phóng viên.
Phốc Phốc Phốc...
Ngay sau đó, hơn mười bảo tiêu cao thủ, rất nhanh động thủ, đánh ngất
tất cả phóng viên. Loại chiến đấu trình độ này, đừng nói là quay chụp,
xem cũng không thể để cho xem.
Các phóng viên vốn đang cho rằng, có thể lấy được tin tức bạo tạc, nguyên một đám, đều không có kịp phản ứng, đã hôn mê rồi.
Lâm Tĩnh Nhu ở trên máy bay, gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hai
tay nắm chặt, muốn giúp đỡ lại phát hiện, nàng cái gì cũng làm không
được.
Không chỉ có như thế, nàng còn biết, mình là vướng víu.
Vướng víu của Trần Thanh Đế.
Uể oải!
Rất uể oải.