- Vốn là thả các ngươi, sau đó để cho ta tới giết tất cả các ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, âm trầm cười không ngừng:
- Kể từ đó, ai biết các ngươi là bị người Lữ gia,Thượng Quan gia cùng với Hướng gia giết?
- Hèn hạ!
Tá Đằng Trung Càn chửi ầm lên:
- Tam gia các ngươi, thật sự là quá hèn hạ, quá vô sỉ, quá âm hiểm rồi. Lữ Bất Phàm, hắn chính là một tên âm người, tất cả Lữ gia đều là âm
người.
Tá Đằng Trung Càn một mực cũng không rõ, vì cái gì
Thượng Quan gia cùng Hướng gia đối với hắn vô cùng thống hận, khi bọn
hắn đào tẩu, cũng chỉ là đuổi tới nửa đường liền buông tha.
Hiện tại, Tá Đằng Trung Càn rốt cục minh bạch, triệt để bừng tỉnh đại ngộ rồi.
Nguyên lai Thượng Quan gia cùng Lữ gia thật sự đã cấu kết đến cùng một
chỗ, mà Lữ gia đã sớm phái người ở chỗ này chờ bọn hắn.
Coi
như là tất cả bọn hắn đều bị giết, cho dù người Sơn Khẩu Tổ, hoài nghi
là người Thượng Quan gia cùng Hướng gia làm, nhưng mà, Thượng Quan gia
cùng Hướng gia sẽ có biện pháp giải thích.
Người nào không
biết, Thượng Quan gia cùng Hướng gia bọn hắn, làm ra động tĩnh lớn như
vậy, cuối cùng ở trong quá trình đuổi giết, đột nhiên buông tha?
Nếu như muốn giết Tá Đằng Trung Càn, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, như thế nào lại buông tha cho?
Chỉ là, Tá Đằng Trung Càn lại không để ý đến, bọn hắn có thể trốn tới,
không phải Thượng Quan gia cùng Hướng gia buông tha, thật sự là không có đuổi theo.
Ngươi cũng không nhìn một chút, ngươi mang đến bao nhiêu người? Hiện tại còn thừa lại mấy người?
Những người khác đâu?
Còn không phải là vì ngăn trở người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, tất cả đều bị giết sao?
Cũng chính bởi vì như thế, Tá Đằng Trung Càn ngươi mới có cơ hội, mang theo một ít tàn binh trốn tới đây.
Đối với những chuyện này, Tá Đằng Trung Càn đương nhiên biết rõ, cũng
là cho rằng như thế. Bất quá, sau khi nghe 'Lữ Đông' nói, lại không cho
rằng như vậy.
Tá Đằng Trung Càn hắn mang người đến, có thể ngăn trở người Thượng Quan gia cùng Hướng gia sao?
Không thể phủ nhận, Tá Đằng Trung Càn lại bắt đầu hoài nghi.
Bởi vì hắn hoài nghi, lại đem công lao của những thành viên Sơn Khẩu Tổ dốc sức liều mạng che chở hắn đào tẩu kia, tất cả đều ở trong lúc vô
hình xóa đi rồi.
- Tá Đằng này thật là ngu xuẩn, ngươi không
thấy được, chỉ còn lại có hai người rồi hả? Còn không tranh thủ thời
gian lái thuyền đi, chờ cái gì nữa chứ?
Trần Thanh Đế cảm giác Tá Đằng Trung Càn này, ngốc đến cảnh giới nhất định rồi.
Tá Đằng Trung Càn tuy phế vật, lại tràn đầy giá trị lợi dụng, Trần đại
thiếu cũng cũng không có tính toán giết Tá Đằng Trung Càn.
Dù sao cũng phải có người, trở về báo tin chứ?
Mà Tá Đằng Trung Càn không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt nhất.
Ai bảo hắn là cháu trai bảo bối của tổ trưởng Sơn Khẩu Tổ chứ? Là một phế vật có sức nặng cực lớn trong Sơn Khẩu Tổ ?
- Thiếu tổ trưởng, ngươi nhanh đi đi, không cần lo cho chúng ta, báo thù thay chúng ta...
Trong đó một gã thành viên Sơn Khẩu Tổ, ở thời điểm này lớn tiếng quát.
Đối với cái này, Trần đại thiếu không chỉ có không ngăn cản, trong lòng còn khen hắn một chầu. Con mẹ nó, vẫn có người thông minh, nhìn ngươi
thông minh như vậy, lão tử cho ngươi chết thống khoái.
- Muốn chết!
Trần Thanh Đế như là rất phẫn nộ, lạnh quát một tiếng, tốc độ công kích nhanh hơn, một đao đâm xuyên qua lồng ngực tên thành viên Sơn Khẩu Tổ
kia.
- Đi mau...
Thẳng đến chết, tên thành viên
Sơn Khẩu Tổ kia, vẫn dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nhắc nhở Tá
Đằng Trung Càn, để cho hắn đào tẩu.
- Ngăn hắn lại cho ta.
Tá Đằng Trung Càn cuối cùng từ trong phẫn nộ cùng sợ hãi tỉnh táo lại, quát ầm lên:
- Lữ Đông, bản Thiếu tổ trưởng quyết không bỏ qua các ngươi. Lữ gia các ngươi, còn có Thượng Quan gia cùng Hướng gia, tất cả đều phải trả giá
thảm trọng.
Nói xong, Tá Đằng Trung Càn cũng không dám làm
bất luận dừng lại gì, rất nhanh chui vào khoang điều khiển, du thuyền
phi tốc rời xa.
- Con mẹ nó, đã trốn chạy rồi, cần phải ném một câu ngoan thoại sao, thực là ngu xuẩn.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, cũng không hề hạ thủ lưu tình, một đao chém giết một gã Sơn Khẩu Tổ cuối cùng.
- Lần này, việc vui của Lữ gia, Thượng Quan gia cùng với Hướng gia có thể to lắm.
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh ly khai, một lần nữa trốn vào bên trong bồn hoa.
Trần đại thiếu đang đợi, chờ người Thượng Quan gia cùng Lữ gia đuổi theo.
Quả nhiên, qua chừng bốn năm phút đồng hồ, lấy đại ca của Thượng Quan
Niên, Thượng Quan Thạch cầm đầu bốn gã cao thủ Thượng Quan gia, cùng với hai gã cao thủ Hướng gia đuổi tới.
Bất quá, lúc này ngoại trừ tám cổ thi thể ra, Tá Đằng Trung Càn đã sớm không thấy rồi.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi yên tâm, Lữ gia chúng ta nhất định sẽ không để cho người của các ngươi chết vô ích.
Đúng lúc này, một thanh âm rất nhỏ bé yếu ớt vang lên:
- Ngươi trực tiếp ngồi phi cơ về Nhật Bản, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia đến.
Nơi phát ra thanh âm, hiển nhiên là Trần Thanh Đế trốn ở bên trong bồn hoa rồi.
Tuy thanh âm của Trần đại thiếu rất thấp, có thể nói như con muỗi kêu,
cách mấy người Thượng Quan Thạch cũng không tính quá gần, chừng hơn 50m.
Bất quá, mấy người Thượng Quan Thạch là người nào?
Tất cả đều là cao thủ a.
Thanh âm mặc dù nhỏ, há có thể giấu diếm được lỗ tai của mấy người Thượng Quan Thạch?
Hơn nữa, Trần đại thiếu cố ý khống chế âm lượng, vừa vặn có thể để cho mấy người Thượng Quan Thạch nghe được.
- Người Lữ gia?
Thân thể Thượng Quan Thạch nhảy lên, rất nhanh công kích tới bồn hoa.
- Muốn chết!
Trần đại thiếu lạnh quát một tiếng, trường đao trong tay rất nhanh công kích tới Thượng Quan Thạch. Trong lòng Thượng Quan Thạch run lên, đổi
công làm thủ, liên tục bạo lui.
- Lữ Đông, là ngươi...
Thượng Quan Thạch tức giận quát.