Lý Nhược Phong đương nhiên không tin, Lý Nhược Băng không biết.
- Đã đủ rồi!
Ra khỏi Giang Nam Xuân Vũ, Lý Nhược Băng ngừng lại, lạnh giọng nói:
- Chuyện đêm nay, tôi sẽ không nói cho ba mẹ, chỉ mong anh biến mất trong ánh mắt của tôi.
- Anh...
Vẻ mặt Lý Nhược Phong khó chịu nổi, nhưng nhìn Trần Thanh Đế hai mắt tỏa sáng, liên tục đi đến bên người Trần đại thiếu, cười hắc hắc, thấp giọng nói ra:
- Trần đại thiếu, chúng ta lại gặp mặt.
- Ân.
Trần Thanh Đế không có bất kỳ biểu lộ gì nhẹ gật đầu, đem chìa khóa xe ném cho Chương Đài, thản nhiên nói:
- Cậu lái xe.
- Vâng, đại thiếu.
Chương Đài tiếp nhận chìa khóa xe, sau khi cung kính mở cửa xe, nói ra:
- Trần đại thiếu, mời.
- Trần đại thiếu, ngài đừng vội đi a.
Lý Nhược Phong nhìn thấy Trần Thanh Đế đang muốn lên xe, trên mặt chất đầy dáng tươi cười, nói ra:
- Trần đại thiếu, tôi thấy ngài và em gái tôi quan hệ không tệ, chậc chậc, em gái tôi là hoa khôi của khoa Văn Nghệ.
Nói đến đây, Lý Nhược Phong hạ giọng, nói ra:
- Em gái của tôi cho tới bây giờ vẫn không có bạn trai, vẫn là một xử nữ không nói, càng là trời sinh thân thể băng hàn, quả thực là cực phẩm bên trong vưu vật.
Dùng Lý Nhược Phong hiểu rõ Trần đại thiếu, đối với mỹ nữ, nhất là xử nữ, cho tới bây giờ là ai đến cũng không có cự tuyệt. Danh xưng sát thủ xử nữ này, Trần đại thiếu cũng không phải là nói không.
- Xử nữ? Trời sinh Hàn Băng thân thể? Cực phẩm bên trong vưu vật?
Trần Thanh Đế nhíu mày, dùng âm lượng không lớn không nhỏ, bảo đảm Lý Nhược Băng có thể nghe được, thản nhiên nói:
- Ta đối với trời sinh Hàn Băng thân thể như ngươi nói, cảm thấy rất hứng thú, nói nghe một chút.
Quả nhiên, sau khi Lý Nhược Băng nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Nàng như thế nào nghe không ra, đại ca của nàng là đang chào hàng mình, đem mình bán cho Trần Thanh Đế.
Lời của mình bị Trần Thanh Đế lập lại một lần, sắc mặt Lý Nhược Phong cũng biến đổi, bất quá nghe được Trần đại thiếu đối với Lý Nhược Băng trời sinh Hàn Băng thân thể cảm thấy hứng thú, lập tức tỉnh táo tinh thần.
- Trần đại thiếu, ngài có chỗ không biết, em gái tôi vừa sinh ra, toàn thân lạnh như băng. Lúc trước ba mẹ tôi đều cho rằng em gái tôi không sống nổi, nhưng mà, em gái tôi vẫn sống hảo hảo đến giờ.
Lý Nhược Phong cười hắc hắc, nói ra:
- Không chỉ có như thế, em gái tôi theo tuổi không ngừng tăng trưởng, cũng càng ngày càng xinh đẹp. Trần đại thiếu, tướng mạo cùng dáng người của em gái tôi, cái kia tuyệt đối không thể chê.
- Vậy các ngươi cuối cùng có thể tìm ra, vì cái gì thân thể của em gái ngươi sẽ rét lạnh như vậy chưa? Ngươi tại sao nói nàng là trời sinh Hàn Băng thân thể?
Tại sao thân thể Lý Nhược Băng rét lạnh, đây mới là Trần Thanh Đế muốn biết.
- Cái này... Cái này tôi cũng không biết.
Lý Nhược Phong lắc đầu, nói ra:
- Bởi vì em gái tôi đặc thù, lại tìm không ra nguyên nhân, cho nên chúng ta đều cho rằng, nàng là Hàn Băng thân thể. Kỳ thật cái Hàn Băng thân thể này, cũng chỉ là nói như vậy, chỉ là để hình dung thể chất của em gái tôi mà thôi.
Lý Nhược Phong rất không minh bạch, vì sao Trần Thanh Đế bảo hắn giải thích, cái gì gọi là Hàn Băng thân thể. Choáng nha, cái này nói rõ là một loại xưng hô mà thôi, có thể có ý nghĩa gì sao?
- Lý Nhược Băng, cô đã nghe được a, cái này là đại ca mà cô cầu ta tới cứu.
Trần Thanh Đế nhìn Lý Nhược Phong, lập tức mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện, quay đầu nhìn Lý Nhược Băng, nói ra:
- Cô là một mình trở về trường học, hay là để cho ta đưa cô về?
Một người vì đạt tới mục đích của mình, ngay cả em gái mình cũng có thể bán đứng, người như vậy, ở trong mắt Trần đại thiếu, căn bản chưa tính là một con người.
- Ta với ngươi cùng một chỗ trở về trường học.
Toàn thân Lý Nhược Băng không ngừng run rẩy, thất vọng đối với anh trai nàng, triệt để thất vọng rồi.
Nghe vậy, Chương Đài mở cửa xe ra, nhìn Lý Nhược Băng cung kính nói:
- Lý tiểu thư, mời lên xe!
- Trần đại thiếu, đêm nay vui vẻ.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế cùng Lý Nhược Băng lên xe, đều ngồi ở ghế sau, mặt mũi Lý Nhược Phong tràn đầy lấy lòng, nịnh nọt nói:
- Muội muội, đêm nay em không cần về nhà, chỗ ba mẹ giao cho anh.
Nhìn BMW màu trắng ly khai, trong nội tâm Lý Nhược Phong nhịn không được thầm nghĩ:
- Trần đại thiếu so với Lữ Hậu Tích thì ngưu bức hơn cả trăm lần, Nhược Băng quan hệ với hắn cũng không tệ, xem ra phải hảo hảo tác hợp thoáng một phát.
Nghĩ vậy, Lý Nhược Phong nhanh đi đến tầng ngầm gara, nhưng trong lòng hung hăng khinh bỉ Lữ Hậu Tích một phen:
- Con mẹ nó, tên Lữ Hậu Tích cặn bã kia tính là cái gì chứ, cũng muốn đạt được em gái ta? Thật sự là không biết tự lượng sức mình.
...
- Trần đại thiếu, chúng ta đi đâu?
Chương Đài lái xe rất vững vàng, cung kính nói, bất quá, trong lòng của hắn cũng rất sốt ruột, rõ ràng còn có chuyện trọng yếu.
- Đi Trung Y Học Viện, đưa Lý Nhược Băng trở về.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chương Đài, nếu như cậu có cái gì cần giúp đỡ, cứ nói với ta.
- Tôi...
Chương Đài hít sâu một hơi, nói ra:
- Trần đại thiếu, chờ sau khi đến Trung Y Học Viện, tôi có thể ly khai thoáng một phát được hay không?
- Không có vấn đề.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu đồng ý. Hắn ẩn ẩn cảm giác được, Chương Đài gặp phiền toái gì đó. Bất quá, Chương Đài không chủ động nói ra, Trần đại thiếu cũng lười hỏi.
- Cảm ơn đại thiếu.
Chương Đài tràn đầy cảm kích nói:
- Ta sẽ ở trước khi tan học, đuổi tới trường học tiếp ngài.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Lý Nhược Băng bên người, tò mò hỏi:
- Thân thể cô rét lạnh như thế, thật là trời sinh hay sao? Có cảm giác không khỏe hay không?