Trần Thanh Đế nhìn thấy bộ dáng của Hạo Quý, không giống như là có nguy hiểm gì.
Chẳng lẽ bị chơi xỏ?
- Oa ha ha... Bùi Ngữ Yên cũng tới.
Khi Bùi Ngữ Yên đi theo xuống xe, Hạo Quý gọi càng thêm hưng phấn, rất nhanh lao đến.
Bặc Giới Sáp cũng cùng đi qua, hai nữ hài mà bọn hắn mang theo, thì không có ở trong sân vận động.
- Hạo Quý, vội vã gọi ta như vậy, có chuyện gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Hạo Quý căn bản là không có nguy hiểm gì, có loại cảm giác mắc lừa.
- Mỹ đồng a, mỹ đồng.
Hạo Quý hưng phấn nói:
- Em nói với bọn họ, anh có một bộ mỹ đồng huyết sắc, bọn ngu xuẩn này vậy mà không tin.
Đang khi nói chuyện, Hạo Quý chỉ vào tám chín thiếu niên mặc quần áo chơi bóng cách đó không xa, nói ra:
- Cho nên, em muốn gọi anh tới cho bọn hắn nhìn xem.
- Chậc chậc... Không nghĩ tới, đại tẩu cũng tới.
Ánh mắt của Hạo Quý, đã rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên, xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
- Đại tẩu, đại ca nói, huyết sắc mỹ đồng của hắn là chị định chế cho
hắn, đại tẩu, cái kia... hắc hắc, định chế mỹ đồng ở nơi nào vậy?
- Huyết sắc mỹ đồng?
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, nghĩ tới con ngươi huyết sắc trước kia của Trần đại thiếu, rất nhanh hiểu rõ ra.
Hạo Quý coi con ngươi huyết sắc kia của Trần đại thiếu, ngộ nhận là mỹ đồng.
- Nếu như em muốn, qua một thời gian ngắn, chị sẽ cho người đưa cho em một bộ.
Biết là Hạo Quý giúp Trần Thanh Đế một cái đại ân, tuy không biết là
giúp cái gì, nhưng Bùi Ngữ Yên đối với Hạo Quý, vẫn là rất là cảm kích.
Huyết sắc mỹ đồng, đối với người bình thường mà nói, hoàn toàn chính
xác là rất thần kỳ, cũng rất khó chế tác. Bất quá, Bùi Ngữ Yên vừa vặn
nhận thức một công ty có thể làm ra huyết sắc mỹ đồng.
Đương nhiên, công ty làm kính mắt huyết sắc mỹ đồng kia, đều không đối ngoại tiêu thụ.
- Một đám ngu xuẩn, hiện tại đã tin tưởng chưa?
Vẻ mặt Hạo Quý ngạo nghễ, rất là trang bức nhìn tám chín thiếu niên mặc quần áo chơi bóng:
- Trần Thanh Đế là đại ca ta, Bùi Ngữ Yên là đại tẩu ta, huyết sắc mỹ đồng mà thôi, đại tẩu đã đáp ứng đưa ta một bộ.
Mặc dù bối cảnh của Hạo Quý không tệ, nhưng mà, hắn vẫn là cảm giác, có một đại ca như Trần Thanh Đế, có Bùi Ngữ Yên là đại tẩu, mà cảm thấy
kiêu ngạo.
Ách... thần tượng, hiện tại đã thăng cấp thành đại ca.
- Hiện tại Trần Thanh Đế đã đến, ta như thế nào không thấy được huyết sắc mỹ đồng của hắn?
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đã đi tới:
- Ai biết có phải các người gạt chúng ta hay không?
- Mọi người đã đến, đeo lên cho chúng ta nhìn xem, để cho chúng ta biết một chút về huyết sắc mỹ đồng.
Vài tên thanh thiếu niên khác cũng kêu gào.
- Thần tượng đại ca, anh cho bọn hắn nhìn xem, con mẹ nó, vậy mà không tin lời của ta.
- Hạo Quý, Bặc Giới Sáp, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta đi trước.
Trần Thanh Đế đưa tay vỗ vỗ bả vai của Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, nói ra:
- Có thời gian đi thủ đô, ta mời các ngươi uống rượu.
Ông ông...
Đúng lúc này, thanh âm động cơ gào thét liên tục vang lên, khoảng chừng tám chiếc ô tô hào hoa, rất nhanh vọt vào bên trong sân vận động.
Nhìn thấy một màn này, Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp biến sắc.
- Đại ca, đại tẩu, hai người nhanh đi đi.
Hạo Quý hạ giọng, liền nói:
- Bọn họ là hướng về phía em cùng Bặc Giới Sáp đến, em không muốn liên lụy hai người.
- Không cần lo lắng, tuy bọn hắn là người Thanh Bang, nhưng bọn hắn không dám làm gì được chúng ta.
Bặc Giới Sáp cũng thấp giọng mở miệng nói.
Bặc Giới Sáp ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn lại rất
rõ ràng, bữa tiệc đánh này bọn họ là chạy không được rồi, hơn nữa, còn
có thể là một chầu hung ác.