Bằng không thì Thẩm Kỳ nàng khẳng định không muốn đến khách sạn giá cao như vậy.
Đây chính là khách sạn cấp năm sao a, mặc dù Thẩm Kỳ chưa từng tới,
nhưng mà thường xuyên nghe bạn cùng phòng với nàng nói, bạn trai bạn
cùng phòng với nàng đã mang cô ấy tới.
Một bữa cơm mất mấy ngàn, hơn vạn, cái kia đều là quá bình thường.
Tiêu phí như vậy, đối với Thẩm Kỳ sinh ra ở gia đình bình thường mà nói, thật sự là quá xa xỉ.
Đương nhiên, nếu như Chu Trướng cùng Trịnh Lục biết rõ chuyện giữa Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, cái kia quyết sẽ không đồng ý, sẽ quyết đoán
đứng ở bên Trần Thanh Đế.
Bởi vì Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê
của Trần Thanh Đế, cho nên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục mới có thể gọi Bùi Ngữ Yên một câu chị dâu.
Sở dĩ Chu Trướng cùng Trịnh Lục
nghe theo ý kiến của Bùi Ngữ Yên, là vì Bùi Ngữ Yên là chị dâu, mà không phải bởi vì nàng là quốc tế toàn năng siêu sao.
Không phải Trần Thanh Đế, ai sẽ nghe Bùi Ngữ Yên ngươi nói.
- Hắc hắc, Trần Thanh Đế, xem ra lần này ngươi phải chảy máu rồi.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Khách sạn này, ta đã lớn như vậy, số lần ăn cơm ở bên trong, mười ngón tay cũng có thể đếm qua.
- Về sau cho ngươi lấy cả ngón chân cũng đếm không hết.
Bùi Ngữ Yên kéo cánh tay của Trần Thanh Đế, mỉm cười, rất là ôn nhu nói.
- Oa ha ha, vẫn là chị dâu tốt.
Trịnh Lục hưng phấn kêu to.
Hai phút sau, quản lý đại sảnh tự mình ra mặt, cung kính và kích động
mang theo bọn người Trần Thanh Đế, tiến nhập một phòng VIP ở tầng cao
nhất trong khách sạn.
Cái phòng VIP này, vốn là có người đang dùng cơm, bất quá, ở bên trong hai phút, đã nhao nhao đi ra.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây hết thảy đều là uy lực của Bùi Ngữ Yên.
- Thanh Đế, ngươi muốn uống chút gì không?
Bùi Ngữ Yên ngồi ở bên người Trần Thanh Đế, ôn nhu nói:
- Khách sạn này, có không ít rượu vang nổi tiếng đến từ nước Pháp, có cần gọi tới mấy bình không?
- Ta không có ý kiến.
Trần Thanh Đế nhún vai, nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục nói ra:
- Ta mời khách, các ngươi nhìn xem xử lý, ta đối với ăn uống, không có yêu cầu gì.
Trần Thanh Đế ở kiếp trước, từ khi thành công Trúc Cơ, cơ hồ không ăn qua cơm nước gì, ăn cũng chỉ là ăn đan dược.
Nếu như không phải có nhiều đan dược ăn thay cơm như vậy, lấy trình độ
bỏ qua tu luyện của Trần Thanh Đế, thật đúng là vô cùng khó tu luyện đến Kết Đan kỳ.
Đương nhiên, sau Trúc Cơ có thể Tích Cốc, dùng thiên địa linh khí làm thức ăn, là không cần ăn cơm.
Uy lực của Bùi Ngữ Yên, đây tuyệt đối là không cần nhiều lời, các đầu
bếp trong khách sạn cũng rất ra sức, cả bàn rượu và thức ăn rất nhanh
đều dâng lên đủ toàn bộ rồi.
- Cái kia, phục vụ viên, cô đi ra ngoài đi.
Nhìn thấy phục vụ viên đang rót rượu, lại chỉ lo xem Bùi Ngữ Yên, ngay
cả rượu tràn ra cũng không biết. Trịnh Lục nhịn không được mở miệng nói:
- Tại đây không cần cô phục vụ, chúng tôi đều là người một nhà, tự chúng tôi rót rượu là được.
- A... A!
Nữ nhân viên này phát ra một tiếng kêu sợ hãi, rất nhanh lấy giấy ăn ra, một bên chà lau rượu đổ ra, vừa nói xin lỗi:
- Thực xin lỗi, tôi... tôi không phải cố ý, thực xin lỗi.
- Không có gì.
Trần Thanh Đế mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cô đi ra ngoài đi, trong này không cần người phục vụ, tự chúng ta làm là được rồi.
Số rượu mà nữ nhân viên kia làm đổ ra, một tháng tiền lương của nàng cũng không nhất định đủ.
Bất quá, Trần đại thiếu lại không thèm để ý.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách Bùi Ngữ Yên, không thể trách phục vụ viên kia.
- Chu Trướng, nhanh tới rót rượu cho ca ca ta.
Nhìn thấy phục vụ viên ly khai, ánh mắt Trịnh Lục đã rơi vào trên người Chu Trướng, hung hăng càn quấy nói:
- Ta lớn hơn ngươi 4 ngày, tại đây ngươi là nhỏ nhất, như thế nào, còn
muốn ta rót rượu cho ngươi sao? Hay là muốn chị dâu rót rượu?
- Ta... ta...
Chu Trướng liếc mắt, vẻ mặt oán niệm nói:
- Ngươi chẳng phải lớn hơn ta 4 ngày sao? Ngươi hung hăng càn quấy cái rắm?
Chu Trướng vẻ mặt không phục, một bên hùng hùng hổ hổ, một bên cầm chai rượu lên, vốn là rót cho Trần Thanh Đế, sau đó mới tới Bùi Ngữ Yên.
- Tiểu Chu Trướng a, không tệ, không tệ, ca ca ta rất coi trọng ngươi.
Khi Chu Trướng rót rượu cho Trịnh Lục, Trịnh Lục rất là đắc ý nói.
- Hôm nay nếu không phải xem Trần Thanh Đế cùng chị dâu, còn có mặt mũi của lão bà ta, ca ca ta sẽ nghía tới ngươi sao?
Chu Trướng hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Lục.
Con mẹ nó, thằng này thật sự là quá thiếu thu thập.
- Đừng nghía ta, ta là đại nam nhân.
Trịnh Lục liếc nhìn Thẩm Kỳ, dâm đãng nói:
- Đợi chỉ sau khi ăn cơm trở về, ngươi đi nghía Thẩm Kỳ muội tử kìa.
- Còn nữa, ngươi mỗi ngày nói muốn kéo Thẩm Kỳ đến sau ngõ hẻm, cũng không có thấy ngươi hành động.
Trịnh Lục cười càng thêm dâm đãng.
Trong tiếng cười dâm đãng của Trịnh Lục, mặt Thẩm Kỳ đỏ lên cúi đầu, mà Chu Trướng thì gãi gãi đầu, ngồi trở lại chỗ không phản đối.
Rầm rầm rầm...
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra trên mặt, Ước Hàn treo dáng tươi cười đi đến.
- Trần Thanh Đế, ngươi không ngại thêm đôi đũa chứ?
Tuy Ước Hàn gọi là Trần Thanh Đế, nhưng ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở trên người Bùi Ngữ Yên.
- 1,9 tỷ... kia, a, vẫn là đôla, ta đã xài hết rồi. Hết cách rồi, tính ta vẫn luôn tiêu tiền như nước.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ước Hàn, ngươi là kẻ có tiền, lại định ăn chực người không có tiền như ta sao?
- Ngươi...