Lâm Sát Địch vội vàng chạy trốn, cảm thấy mình thật mất mặt, lại bị một
hoàn khố, phế vật chuyện xấu làm tuyệt dọa chạy, thật sự là cảm thấy rất mất mặt.
Bất quá, vừa nghĩ tới sự tình gì Trần đại thiếu
cũng có thể làm ra. Lâm Sát Địch cũng bình thường trở lại, chỉ là ném
chút mặt mũi, tổng so với biến thành người xúi giục, chọc giận Trần gia
lão gia tử thì tốt hơn.
Phải biết rằng, Lâm Sát Địch thật sự
thành người xúi giục, không chỉ chọc cho Trần lão gia tử nổi điên, còn
có thể vô duyên vô cớ kéo thành đại địch với Lữ gia.
Lâm Sát Địch cố nhiên là lưu manh, lại không phải người ngu, trái lại, hắn rất thông minh.
- Con mẹ nó, lão tử là tới bắt Trần Thanh Đế, sao lại quên việc này chứ.
Lâm Sát Địch lắc đầu, thầm nghĩ:
- Được rồi, nếu để cho gia hỏa Trần Thanh Đế kia sự tình gì cũng có thể làm ra được hỏi tiếp, lão tử sẽ càng khó sống.
- Ta... ta con mẹ nó đến ngọn nguồn đang làm cái gì? Vì cái gì nhiều
chuyện như vậy? Mịa, không có là bắt Trần Thanh Đế sao, ta về nhà như
thế nào a?
Lâm Sát Địch hoàn toàn hiểu rõ, ở trong một giờ, bắt không được Trần Thanh Đế, ngay cả hắn cũng đừng về nhà được.
Đây chính là lời nói của Lâm lão gia tử a.
Hơn nữa, Lâm Sát Địch tinh tường biết rõ, nếu như hiện tại hắn cứ như
vậy tay không trở về. Cho dù Lâm lão gia tử không đánh gãy chân của hắn, cũng nhất định sẽ cho hắn một trận hung ác.
- Ta... Ta vẫn là chờ sau khi lão gia tử hết giận, lại trở về.
Lâm Sát Địch nghĩ vậy, nhìn lái xe nói:
- Trước không trở về nhà, trực tiếp đi Trần gia, lão tử muốn tìm Trần Chấn Hoa kia uống rượu.
Lâm Sát Địch, Trần Chấn Hoa đều là thường xuyên bị lão gia tử của mình
hành hạ, không còn cách nào khác, hai người này coi như là đồng mệnh
tương liên rồi.
Lâm Sát Địch tới bắt Trần Thanh Đế tay không
trở về, Trần Thanh Đế nhẹ nhàng thở ra, đồng thời sắc mặt cũng trở nên
nghiêm túc.
- Bốn gã cao thủ bảo hộ Lữ Văn kia, thực lực đều
phi thường cường hãn. Coi như là Lâm Sát Địch cũng không phải đối thủ
của bất cứ người nào trong bọn hắn.
Sắc mặt Trần Thanh Đế ngưng trọng, trong lòng thầm nghĩ:
- Ở dưới liều mạng, mình tối đa chỉ có thể cùng một người trong bọn hắn, đồng quy vu tận.
- Xem ra cao thủ trên địa cầu này, quyết không thể khinh thường.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng có thể minh bạch cùng tiếp nhận.
Lữ Văn là bộ trưởng một nước, an toàn của hắn là vô cùng trọng yếu.
Người có thể có tư cách bảo hộ hắn, thực lực tuyệt đối đều là đỉnh tiêm.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế tin tưởng, từ một nơi bí mật gần đó còn có cao
thủ lợi hại hơn, âm thầm bảo hộ Lữ Văn. Mà những cao thủ ẩn nấp kia năng lực rất mạnh, ngay cả hắn cũng không có phát hiện.
Điểm này, rất trọng yếu.
Lại để cho Trần Thanh Đế cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Khi Lữ Văn cùng bốn gã cao thủ kia xuất hiện, Trần Thanh Đế bắt đầu cẩn thận tản ra thần thức, quan sát bốn phía. Muốn biết ở bốn phía phải
chăng còn có cao thủ khác.
Lại để cho Trần Thanh Đế khiếp sợ chính là, không hề phát hiện.
Nhưng hắn có thể khẳng định, dùng tính cách của Lữ Văn, quyết không đem tất cả lực lượng bày ra bên ngoài.
Cao thủ là có.
Lữ Văn là bộ trưởng, tay cầm quyền cao. An toàn của hắn, đây tuyệt đối là phi thường trọng yếu.
Đây cũng là Trần Thanh Đế đi náo, nếu như đổi lại là người khác. Hậu quả kia có thể nghĩ.
- Người bảo hộ Lữ Văn, thực lực mạnh như thế. Dùng Lữ Văn coi trọng đối với Lữ Bất Phàm, người bảo hộ Lữ Bất Phàm, thực lực cũng không thể yếu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Đêm nay, Tá Đằng Trung Càn phái người đi ám sát Lữ Bất Phàm, chỉ sợ không có mấy người có thể trốn thoát.
- Bất quá, cũng không nói trước được.
Trần Thanh Đế dương dương mi, thầm nghĩ:
- Ninja Sơn Khẩu Tổ đi tập kích mấy người Thượng Quan Niên, mặc dù thực lực không tệ, nhưng thực sự không tính mạnh. Nếu như ta đoán không lầm, Tá Đằng Trung Càn tất nhiên là khinh thị Thượng Quan Niên, Ninja tinh
anh đi vào Hoa Hạ, chỉ sợ cũng không có xuất động.
- Đêm nay, sẽ có trò hay để nhìn.
Trần Thanh Đế cầm lấy chai nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó tựa vào
trên ghế sa lon, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.
Nhìn thời gian một chút, đã hơn bốn giờ chiều rồi, Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ:
- Đi mời đám người Chu Trướng ăn cơm chiều đi.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế lái xe đi ra biệt thự.
- Oa kháo... Ngươi còn biết trở lại?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đã đến, Trịnh Lục một quyền đánh vào lồng ngực của hắn, chửi ầm lên nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi có biết hay không, chúng ta đều lo lắng cho
ngươi? Ngươi ngược lại tốt, đi theo Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng ra
ngoài thoải mái, cũng không có nói một tiếng.
- Ngươi vừa đi, mấy giờ không có tin tức, ca ca ta còn tưởng rằng ngươi treo rồi chứ.
Chu Trướng chỉ vào con mắt của mình, nói ra:
- Ngươi xem hai mắt của ca ca ta này, vì lo lắng cho ngươi mà khóc đỏ lên.
Hốc mắtcủa Chu Trướng chính xác là đỏ lên, không chỉ có hốc mắt, một
nửa mặt cũng là hồng lên. Không cần hỏi, thằng này nhất định là ghé vào
bàn học ngủ.
- Tranh thủ thời gian, đem số điện thoại của
ngươi cho chúng ta. Mịa, muốn gọi điện thoại cho ngươi hỏi thăm, nhưng
lại không biết số ngươi bao nhiêu.
Trịnh Lục móc điện thoại ra, chuẩn bị lưu số điện thoại của Trần đại thiếu vào.
Chu Trướng cũng là như thế.
Cảm thụ được hết thảy, lại để cho trong nội tâm Trần Thanh Đế phi
thường cảm động, rất nhanh lấy số điện thoại của mình cho bọn hắn.
Cảm giác quan tâm.
Thật là tốt.
- Ta đây không phải đã đến sao, biết rõ các ngươi lo lắng, cho nên định mời các ngươi đi ăn cơm.
Sau khi lưu số điện thoại, Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không có thấy thân ảnh Võ Thuật, mở miệng hỏi:
- Võ Thuật chạy đi đâu rồi? Như thế nào không thấy?
Ba gia hỏa Chu Trướng, Trịnh Lục, Võ Thuật này, bình thường ngươi chỉ
cần nhìn thấy một người trong bọn hắn, hai cái khác khẳng định ở bên
cạnh.
Khoảng cách tuyệt đối sẽ không vượt qua 10m.
Toàn bộ lớp học, Trần đại thiếu đều nhìn một lần, cũng không có phát hiện thân ảnh Võ Thuật.
Đi WC sao?