- Dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta, tranh thủ thời gian nói nhanh.
Không đợi Trần Chấn Hoa mở miệng, Võ lão gia tử quát:
- Ngươi tiểu tử này, một chút cũng không thành thật, nói nhanh một chút, nói nhảm thì miễn đi.
- Khục khục... cái kia... được rồi.
Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, nói ra:
- Huynh đệ ta thừa nhận, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương.
- Nếu có người muốn thương tổn huynh đệ của ta, dù chỉ là nghĩ đến.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Chỉ cần để cho ta biết được, ta sẽ trước đánh hắn tàn phế, sớm gạt bỏ uy hiếp đi. Như thế, đối phương không cách nào làm bị thương huynh đệ
của ta.
- Cái này, chính là ta lý giải động.
Trần
Thanh Đế thật sự rất hối hận, hối hận ở thời điểm biết rõ Hà Gia Tước
nhất định sẽ trả thù, không có trực tiếp gạt bỏ hắn.
Cũng chính bởi vì như thế, Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều bị thương, bị đánh thảm.
Mặc dù nói, Trần Thanh Đế đã giết Hà Gia Tước cùng Đậu Giang Hồng, càng là giết bốn tay chân cùng bốn gã cảnh sát. Nhưng mà, Chu Trướng cùng
Trịnh Lục cuối cùng là bị thương, bị đánh.
Nếu như Trần đại thiếu có thể sớm gạt bỏ Hà Gia Tước, huynh đệ của hắn há có thể bị thương?
Lòng trả thù của Hà Gia Tước, đối với Trần Thanh Đế mà nói, cái kia chính là động.
Động, thì tàn!
Cái này là Trần Thanh Đế lý giải, tuy rất cực đoan, rất bá đạo, rất
không hợp lý. Nhưng mà, Trần đại thiếu cứ lý giải như vậy, cứ cực đoan
như vậy, cứ bá đạo như vậy.
Trần Chấn Hoa cùng Võ lão gia tử, ngay ngắn nhìn về phía Trần Thanh Đế. Con mẹ nó, thằng này cũng quá bá đạo a?
Động, lại có thể lý giải như vậy? Cho rằng thành cách nghĩ?
Thực con mẹ nó nhân tài a.
- Mượn Võ Thuật mà nói, nếu như sớm đánh vợ chồng Phùng Kiến Nhân tàn
phế, giải quyết hết bọn hắn, Võ Thuật há có thể bị đánh thương?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ở bên trong khái niệm của ta, động, so thương quan trọng hơn.
- Tốt rồi, Võ lão gia tử, tâm hiếu kỳ của lão nhân gia ngài cũng thỏa
mãn rồi. Kế tiếp, có phải cũng nên giải thích nghi hoặc cho cháu hay
không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem Võ lão gia tử.
Võ lão gia tử này, thật sự là quá thần bí, quá không đơn giản rồi.
- Ta nghĩ, về sau sẽ có cơ hội.
Võ lão gia tử luôn \ trầm mặc, ít khi trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Có một ngày, cháu nhận được sự thừa nhận của ta, ta sẽ nói cho cháu biết.
- Tốt.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, cũng không có tiếp tục hỏi tiếp:
- Võ lão gia tử, cháu sẽ chờ ngày đó.
Nói xong, Trần đại thiếu đi tới một bên, nhìn Võ Nghệ nằm ở trên giường bệnh ngủ say.
Cảm xúc của Võ Nghệ không ổn định, thân thể cũng rất suy yếu, sau khi
buông lỏng liền chóng mặt ngủ say. Mà Trần đại thiếu, cũng đã tiến hành
châm cứu cho Võ Nghệ.
Nếu như Trần đại thiếu không ra tay, Võ Nghệ là quyết sẽ không tỉnh lại.
Hiện tại Võ lão gia tử đã được Trần Thanh Đế trị liệu tốt, cái này đối
với Võ Nghệ mà nói chính là tin tức tốt. Lúc này, lại để cho Võ Nghệ
tỉnh lại, đây tuyệt đối là một lựa chọn không tệ.
Còn có nữa là, dùng trạng thái của Võ Nghệ, thời gian mê man quá lâu, cũng không phải chuyện gì tốt.
- Gia gia...
Khi Trần Thanh Đế rút ngân châm trên cổ, trán của Võ Nghệ ra, con mắt
của Võ Nghệ còn chưa có mở, liền trực tiếp từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Chỉ là từ điểm này, cũng có thể thấy được, cho dù Võ Nghệ là ở trong mê ngủ, cũng một mực nhớ tới gia gia của nàng, lo lắng đến gia gia của
nàng.
Như thế xuống dưới, thời gian lâu rồi, không chỉ có đối với thân thể Võ Nghệ không tốt, càng sẽ gia tăng tâm bệnh của nàng.
Cho nên, hiện tại phải thông qua người Võ Nghệ quan tâm nhất, đến tiêu
trừ loại tâm tình này của nàng, phai mờ hạt giống hận thế đã gieo xuống
nội tâm của nàng.
Võ lão gia tử khỏe lại là phương thức tiêu trừ tốt nhất.
Dùng tu vi Luyện Khí tầng năm của Trần Thanh Đế, chỉ là trị liệu tốt Võ lão gia tử cũng không phải chuyện tình khó khăn gì lắm. Ít nhất, quyết
sẽ không có chuyện linh khí toàn thân đều bị rút sạch, hư thoát đến hôn
mê bất tỉnh.
Trần đại thiếu triệt để trị liệu tốt Võ lão gia
tử, kết liễu sẹo, tùy thời có thể ra viện, xuống giường đánh hai bộ
quyền. Chính là muốn xóa đi hạt giống hận thế trong nội tâm Võ Nghệ.
Trần Thanh Đế thật có thể nói là nhọc lòng, dụng tâm lương khổ a.
- Tiểu Nghệ, gia gia không có việc gì.
Võ lão gia tử vội vàng từ trên giường đi xuống, đi vào bên giường Võ Nghệ, nói ra:
- Tiểu Nghệ, gia gia không có việc gì, gia gia toàn bộ tốt rồi.
- A... Thật sự là quá tốt, gia gia không có việc gì, thật sự là quá tốt.
Võ Nghệ nhìn thấy Võ lão gia tử có thể đứng dậy, lập tức hưng phấn từ trên giường nhảy xuống:
- Thật sự là quá tốt, thật tốt quá, gia gia không có việc gì...
Nhìn thấy một màn này, Trần Thanh Đế thở dài một hơi. Hắn sợ, sợ Võ
Nghệ không cách nào vui vẻ, không cách nào trở lại bộ dáng ngây thơ
khoái hoạt ngày xưa.
- Thanh Đế ca ca, là anh đã cứu gia gia em, cái kia... cái kia… vậy đại ca của em cũng thật sự không có việc gì rồi hả?
Ánh mắt của Võ Nghệ, đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế.
- Tiểu Nghệ, Thanh Đế ca ca sẽ không lừa gạt em.
Trần Thanh Đế mỉm cười, sờ lên cái đầu nhỏ của Võ Nghệ, nói:
- Em không cần lo lắng, hiện tại Thanh Đế ca ca muốn đi xử lý một chút
sự tình. Chờ sau khi xong xuôi rồi, sẽ mang em đi gặp đại ca của em, cho em tận mắt nhìn thấy đại ca em không có việc gì