Thanh âm của Trần Chấn Hoa rất thấp, nhưng lại tràn đầy sát khí:
- Bằng không thì, hiện tại ta sẽ giết các ngươi.
Trần đại thiếu đang trị liệu cho Võ lão gia tử, không thể bị quấy rầy, Trần Chấn Hoa cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Cảm thụ được sát khí đầm đặc trên người Trần Chấn Hoa, bốn gã cảnh quan cùng bác sĩ hói đầu kia cảm giác mình sắp hít thở không thông, sắc mặt
đều tái nhợt dọa người.
Miệng, toàn thân đều kịch liệt đau
nhức, nhưng, bọn hắn lại không thể không chịu đựng, không dám phát ra
bất kỳ thanh âm nào.
Bởi vì vi bọn hắn biết rõ, chỉ cần bọn hắn dám phát ra âm thanh, Trần Chấn Hoa thật sự sẽ giết bọn hắn.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, tạm thời đổi thành phòng bệnh, trên
trán Trần Thanh Đế đã hiện đầy mồ hôi. Trần đại thiếu biết rõ, tình
huống của Võ lão gia tử rất không lạc quan. Chỉ là, không nghĩ tới sẽ
nghiêm trọng đến loại trình độ này.
Một cái sơ sẩy, Võ lão gia tử sẽ trở thành người sống đời thực vật.
Đồng dạng, Trần Thanh Đế cũng biết, là vì trị liệu trễ cùng không cung cấp thuốc, đã tạo thành kết quả hiện tại.
Cái này làm cho Trần Thanh Đế rất là phẫn nộ.
Mặc kệ Trần Chấn Hoa làm như thế nào, Trần đại thiếu hắn là quyết không bỏ qua bệnh viện này.
Từ thương thế của Võ lão gia tử đến xem, nếu như trị liệu kịp lúc, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Lúc này, trên người Võ lão gia tử đã cắm đầy ngân châm, mới miễn cưỡng
chế trụ bệnh tình, phòng ngừa tiếp tục chuyển biến xấu.
Két kẹt!
Cửa bị Trần Thanh Đế mở ra, ánh mắt Trần Chấn Hoa cùng những thôn dân khác, ngay ngắn tập trung ở trên người Trần đại thiếu.
- Thanh Đế, Võ lão gia tử thế nào rồi?
Trần Chấn Hoa liên tục lo lắng thấp giọng hỏi.
- Tạm thời chế trụ bệnh tình, bất quá...
Sắc mặt Trần Thanh Đế trở nên vô cùng ngưng trọng:
- Kế tiếp trị liệu rất mấu chốt, con không hi vọng có bất kỳ tiếng vang quấy rầy.
- Yên tâm đi, ai dám phát ra một tiếng vang, lão tử sẽ giết hắn.
Trần Chấn Hoa lạnh giọng quát.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, lại vào trong phòng bệnh tạm thời, đi tới trước người Võ lão gia tử toàn thân cắm đầy ngân châm.
- Hi vọng, tu vi Luyện Khí tầng năm này của ta, có thể dùng a.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thúc dục linh khí trong cơ thể.
Bên ngoài phòng bệnh tạm thời, có hơn mười tên bảo an, cảnh sát té trên mặt đất, ngổn ngang lộn xộn, loạn thất bát tao. Đại đa số đều đã hôn
mê, không có hôn mê, cũng cố nén đau nhức, một chút thanh âm cũng không
dám phát ra.
Mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, lại đau nhức hơn nữa cũng chịu đựng cho lão tử.
Hết cách rồi, Trần Chấn Hoa nói, ai dám lên tiếng sẽ giết chết. Hơn
nữa, Trần Chấn Hoa chính là vì sợ có người lên tiếng, nhìn thấy có bảo
an cùng cảnh sát xông lại, trực tiếp quật ngã.
Sợ những người này phát ra một tiếng vang, quấy rầy đến Trần Thanh Đế.
Trần đại thiếu là nói, không được có bất kỳ thanh âm nào quấy rầy đến hắn, trị liệu kế tiếp rất trọng yếu.
Viện trưởng bệnh viện huyện, là một lão gia hỏa hơn sáu mươi tuổi, có
chút mập. Lúc này, hắn đã đầu đầy mồ hôi lạnh, toàn thân đều không ngừng run rẩy, một câu cũng không dám nói.
Một thân áo choàng màu trắng, đã bị mồ hôi ướt đẫm rồi.
Ai dám nói chuyện?
Phát ra một chút thanh âm sẽ bị Trần Chấn Hoa quật ngã, thậm chí là bị giết.
Hơn nữa, từ trong ánh mắt tràn ngập sát cơ nồng đậm kia của Trần Chấn
Hoa, tất cả mọi người biết rõ: chỉ cần có người dám ra một tiếng, cho dù là một chút tiếng vang, Trần Chấn Hoa cũng quyết sẽ không khách khí.
Hào khí trong toàn bộ hành lang, đều phi thường áp lực, ngoại trừ tim
đập cùng tiếng hít thở ra, thì không còn có bất kỳ thanh âm nào nữa.
Tiếng tim đập?
Nha, cái này Quân Thần Trần Chấn Hoa muốn nhúng tay vào cũng không
được, người ta là một người sống, ngươi còn có thể bắt tim người ta
ngừng đạp sao? Không cho người ta hô hấp sao?
Trừ khi ngươi giết tất cả mọi người.
Lại để cho bọn hắn ly khai?
Như vậy sao được?
Ly khai sẽ có tiếng bước chân a.
Tất cả đều thành thành thật thật đứng đấy, không cho phép lộn xộn.
Két kẹt!
Nửa giờ sau, cửa phòng bệnh tạm thời đột nhiên được mở ra. Ở thời khắc
này, chỉ cần người còn chưa ngất xỉu, ngay ngắn đem ánh mắt rơi vào
phòng bệnh tạm thời.
Bất quá, vẫn không có bất luận kẻ nào
dám lên tiếng, kể cả Trần Chấn Hoa cũng là như thế, một thanh âm cũng
không có phát ra.
Nhìn sắc mặt Trần Thanh Đế tái nhợt, vô
cùng mệt mỏi, vịn vách tường đi ra. Trong lòng Trần Chấn Hoa run lên,
muốn hỏi điều gì, lại không dám hỏi.
Trần Chấn Hoa sợ còn chưa kết thúc, không dám phát ra âm thanh.
- Tốt rồi, Võ lão gia tử đã không có việc gì, dùng không được bao lâu sẽ tỉnh lại.
Trên mặt Trần Thanh Đế lộ ra dáng tươi cười trắng bệch, vô cùng suy yếu nói.
- Thanh Đế, con làm sao vậy?
Trần Chấn Hoa y nguyên không dám lớn tiếng, nhẹ giọng hỏi. Vẻ mặt khẩn trương, rất nhanh tiến lên nâng Trần Thanh Đế.
- Con không có việc gì, là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi sẽ tốt thôi.
Trần đại thiếu có chút lắc đầu, vịn tường, ngồi trên một băng ghế ở cạnh cửa.
Vì trị liệu Võ lão gia tử, tất cả linh khí của Trần Thanh Đế đều tiêu
hao hết, lại như cũ không đủ dùng. Khá tốt, Trần đại thiếu thuận nghịch
song tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết.
Dù là như thế, lúc này Trần
Thanh Đế cũng bởi vì trị liệu cho Võ lão gia tử, linh khí trong cơ thể
cơ hồ bị tháo nước, mệt mỏi không nhẹ.
- An bài Võ lão gia tử đến một phòng bệnh tốt hơn.