Cho dù Trung Đảo Bắc Can lại không tình nguyện như thế nào, hắn có biện
pháp sao? Hắc y nhân Thập Nhị cùng Thập Tam đều không muốn theo dõi, hắn có muốn cũng không làm được gì.
- Lữ Đông tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?
Ly khai biệt thự, Hắc y nhân Thập Nhất phụ trách lái xe, nhìn Trần Thanh Đế nhịn không được hỏi:
- Chúng ta như thế nào lợi dụng phù triện, dẫn xuất bảo tiêu của Trần Thanh Đế đến?
- Đi Linh Vụ Sơn.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Bảo tiêu của Trần Thanh Đế được đến tin tức, có cao nhân xuất hiện trên Linh Vụ Sơn, hắn nhất định sẽ xuất hiện.
- Là người Lữ gia tản ra tin tức?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Hắc y nhân Thập Nhất chấn động toàn thân, nói ra:
- Thật sự là cao minh, ta cũng đã được nghe nói, cao nhân Hoa Hạ ưa thích giấu ở trong núi rừng, bảo tiêu của Trần Thanh Đế nhất định sẽ mắc lừa.
- Linh Vụ Sơn, là chỗ táng thân của bảo tiêu Trần Thanh Đế.
Hắc y nhân Thập Nhất lành lạnh cười cười, nói ra:
- Đợi bảo tiêu của Trần Thanh Đế chết rồi, còn lại Trần Thanh Đế căn bản là không coi vào đâu.
Hắc y nhân Thập Nhất, bề ngoài giống như đã thấy được, bảo tiêu của Trần Thanh Đế bị giết rồi vậy.
Cùng lúc đó, trong một bệnh viện, bên ngoài phòng giải phẫu, trong đôi mắt
Viên Cầu tràn ngập tơ máu nhìn xem Hoàng Dĩnh đang ở một bên vô khẩn
trương cùng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Mịa nó, Trần đại thiếu cũng không biết đã chạy đi đâu, điện thoại cũng không gọi một cái.
Viên Cầu một đêm không ngủ, oán niệm trong nội tâm đã cao như núi:
- Trần đại thiếu, ngươi có biết hay không, mẹ nữ nhân của ngươi, mẹ vợ
tương lai của ngươi, đang giải phẫu cấp cứu? Ngươi không đến thì thôi,
làm hại ca ca ta đi theo chịu tội. Huynh đệ, ta không có nhiều tinh lực
như vậy a.
Chân núi Linh Vụ Sơn, Trần Thanh Đế từ trên xe bước xuống, nhìn xem lữ khách trên Linh Vụ Sơn, có chút nhíu mày”
- Không nghĩ tới Linh Vụ Sơn này vậy mà có nhiều người như vậy, thật sự là tính sai.
- Lữ Đông tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?
Sau khi ngừng xe, Hắc y nhân Thập Nhất đi tới bên người Trần Thanh Đế, thấp giọng nói:
- Người nơi này rất nhiều, tình thế phức tạp, không phải địa điểm động
thủ tốt nhất. Bất quá, nếu như Lữ Đông tiên sinh không thèm để ý, ta
cũng không có vấn đề.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu,
trong nội tâm cười lạnh không thôi, hướng trên núi đi đến. Hắc y nhân
Thập Nhất không nói thêm gì nữa, rất là yên tĩnh đi theo.
Đã đi
ra khỏi địa phương có du khách, Trần Thanh Đế mang theo Hắc y nhân Thập
Nhất, đi vào trong núi rừng nguyên thủy không có người. Tại đây mây mù
bay lơ lửng, càng là hiếm thấy dấu chân người.
- Lữ Đông tiên sinh, nơi này rất tốt, tuyệt đối là nơi giết người lý tưởng.
Hắc y nhân Thập Nhất cười hắc hắc, thấp giọng nói ra:
- Lữ Đông tiên sinh, bảo tiêu của Trần Thanh Đế ở chỗ này sao?
- Còn chưa tới, thần bí cao nhân, phải giấu ở chỗ càng sâu, như vậy mới có thể lừa gạt được người khác.
Trần Thanh Đế cũng không có quay đầu, mà là tiếp tục đi về phía trước:
- Mà địa phương thần bí cao nhân xuất hiện, ở nới càng sâu.
Mặc dù nói, tại đây đã đầy đủ che giấu, nhưng mà Trần Thanh Đế vì để đạt
được mục đích, vì không kinh động bất cứ người nào, hắn quyết định vẫn
là xâm nhập sâu hơn một chút.
Về phần địa điểm cụ thể, Trần Thanh Đế cũng không biết, hắn cũng là lần đầu tiên đi vào Linh Vụ Sơn, chỉ
cần địa điểm phù hợp, Trần đại thiếu sẽ trực tiếp động thủ.
-
Không có nghĩ tới trong núi này, lại ẩn chứa linh khí yếu ớt. Dưới tình
huống không có linh mạch, linh vật, tu luyện trong núi, vẫn là một lựa
chọn không tệ.
Theo không ngừng xâm nhập, Trần Thanh Đế cảm giác
được bốn phía thời gian dần qua xuất hiện linh khí. Tình huống như vậy, ở ngoài núi, là sự tình chưa từng có.
Đương nhiên, linh mạch dưới đáy hồ sen ở Trung Y Học Viện là một ngoại lệ.
- Ân?
Trần Thanh Đế đột nhiên ngừng lại, trong nội tâm lập tức đại hỉ:
- Thậm chí có linh mạch tồn tại, tuy so với dưới đáy hồ sen yếu ớt hơn một chút, nhưng ta có thể hấp thu.
Trong núi tuy có linh khí, nhưng bởi vì quá mức yếu ớt, hấp thu sẽ rất cố
sức. Giống như trong một không gian phong bế có dưỡng khí, nhưng rất ít
ỏi, người ở bên trong sẽ có cảm giác hít thở không thông, nhưng trong
thời gian ngắn là không chết được.
Linh mạch, mới là thứ Trần đại thiếu muốn nhất. Chỉ là hắn cũng thật không ngờ, đi tới Linh Vụ Sơn này chỉ là vì loại bỏ Hắc y nhân Thập Nhất, lại phát hiện linh mạch.
Quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn.
Không chỉ có như thế, còn để cho Trần đại thiếu nhiều ra một con đường tăng
tu vi lên, đó chính là vào trong núi hấp thu linh khí mỏng manh, tìm
kiếm linh mạch.
- Lữ Đông tiên sinh, chẳng lẽ có phát hiện gì?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đột nhiên dừng lại, Hắc y nhân Thập Nhất rất nhanh
tiến lên, đi tới bên cạnh Trần Thanh Đế, hướng chung quanh nhìn một lần.
- Đúng vậy, bảo tiêu của Trần Thanh Đế đã đến.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, trong hai tròng mắt lóe ra hàn mang, sát
khí tiết ra ngoài, hướng Hắc y nhân Thập Nhất bao phủ mà đi.
- Ở nơi nào?
Cảm nhận được sát khí trên người Trần Thanh Đế, Hắc y nhân Thập Nhất chấn
động toàn thân, bất quá hắn cũng không có để ý, mà là cẩn thận xem xét
bốn phía.
Oanh!
Trần Thanh Đế cũng không trả lời, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, theo một tiếng trầm đục, Trần đại thiếu ở sau lưng Hắc y nhân Thập Nhất đánh cho một chưởng.
- Phốc!
Hắc y nhân Thập Nhất bị công kích, hộc ra một ngụm máu tươi, chịu đựng đau
nhức kịch liệt, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần đại thiếu, nói ra:
- Lữ Đông tiên sinh, ngươi. . . ngươi làm cái gì vậy?
Không thể tin được, Hắc y nhân Thập Nhất thật sự là không thể tin được, Trần
đại thiếu lại đột nhiên ra tay với hắn, chúng ta là quan hệ hợp tác a.
- Giết mi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, sát khí xông mạnh, đem tốc độ của mình tăng lên tới
cực hạn, rất nhanh công kích tới Hắc y nhân Thập Nhất.
- Ẩn!
Hắc y nhân Thập Nhất bị thương nặng, nghe Trần Thanh Đế nói vậy, liền không dám có chút dừng lại, mười ngón tay động liên tục, nương theo một tiếng quát khẽ, ở chung quanh hắn bốc lên sương mù màu đen. Ngay sau đó, Hắc y nhân Thập Nhất từ tại chỗ biến mất.