Ai không biết, Lâm Sát Địch cùng Trần Chấn Hoa là một mặt hàng. Đừng
nhìn trước mặt người khác uy phong như vậy, ở trong quân đội cũng cực kỳ ngưu bức. Nhưng trong nhà, đây tuyệt đối là đối tượng bị lão gia tử của bọn hắn hành hạ lợi hại nhất.
Trước mặt người khác đều là vô cùng uy phong, ở trong nhà đều là khổ đến rối tinh rối mù.
- Trần Chấn Hoa, ngươi còn không biết, con của ngươi lại làm ra hành động kinh thiên vĩ đại a?
Lâm Sát Địch tìm địa phương ngồi xuống, mở một bình rượu uống một ngụm, nói ra:
- Lão tử một mực suy nghĩ, trên đời này, còn có sự tình gì mà con trai của ngươi không dám làm.
- Mang theo quân đội, đi bắt những cổ đông lui cổ kia của Thanh Đế dược nghiệp, cho lão cha như ngươi thừa cơ mà vào, bắt hơn mười người phe
phái Lữ gia.
Lâm Sát Địch chửi ầm lên nói:
- Còn
con mẹ nó không biết sống chết khi dễ Tĩnh Nhu nhà của chúng ta, làm hại ta bị lão gia tử hành hạ. Đến bây giờ cũng không dám về nhà.
- Lão tử cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động Thanh Đế một cọng lông, lão tử quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mặt mũi của cha ngươi, lão tử cũng
sẽ không cho.
Vừa nghe Lâm Sát Địch nói đến Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa đã nổi nóng:
- Ngươi trở về, tối đa bị Lâm lão gia tử hành hạ một chầu. Nhưng nếu
ngươi giáo huấn tiểu tử Thanh Đế kia, cho dù lão tử không bị lão gia tử
nhà ta xử bắn, cũng sẽ đánh gãy một chân. Đến lúc đó. Lão tử sẽ thành
Quân Thần què chân rồi.
- Móa, chân đã đi cà nhắc rồi, ngươi còn muốn làm Quân Thần?
Lâm Sát Địch mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Xem ra lão tử thật đúng là nên hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế kia
một chầu, chờ ngươi bị Trần lão gia tử đánh cho tàn phế, lão tử có thể
Thượng vị làm Quân Thần rồi.
Trần Chấn Hoa mở một bình rượu Mao Đài, mãnh liệt uống một ngụm, khinh bỉ nói:
- Lấy cái mặt như gấu mèo kia của ngươi, không nên vũ nhục danh xưng Quân Thần này.
- Con mẹ nó, ai cho ngươi uống rượu của ta rồi hả? Móa... Ngươi như thế nào một mực đều là cái đức hạnh này? Chẳng lẽ một bình rượu ngươi cũng
mua không nổi, phải uống của ta sao?
Lâm Sát Địch trực tiếp liếc mắt. Nói ra:
- Không nói đến tiểu tử Trần Thanh Đế kia ăn hết tim gấu gan báo, khi
dễ nhà con gái Tĩnh Nhu của ta. Ngay hôm nay, ta tới biệt thự chờ hắn.
- Ngươi chờ bắt Thanh Đế?
Trần Chấn Hoa lập tức nóng nảy.
- Ngươi gấp cái rắm? Nghe lão tử nói cho hết lời.
Lâm Sát Địch nhịn không được liếc mắt:
- Nói ra không sợ ngươi cười mất mặt, lão tử dĩ nhiên là bị đưa con trai khốn kiếp kia của ngươi dọa chạy.
- Ách? Chuyện gì xảy ra?
Trần Chấn Hoa chấn động toàn thân, hắn là tinh tường biết rõ, Lâm Sát
Địch là lưu manh chính hiệu, coi như là hắn, cũng đừng nghĩ hù dọa Lâm
Sát Địch.
Nhưng mà, lại bị Trần Thanh Đế dọa chạy.
Con mẹ nó, quá không thể tưởng tượng.
- Còn có thể xảy ra chuyện gì? Con trai kia của ngươi, hôm nay mang theo binh lính ngươi lưu lại, xét nhà Lữ gia.
Lâm Sát Địch cũng nói trực tiếp.
Lúc ấy lão tử nghe Trần Thanh Đế kia nói xét nhà Lữ gia, liền sợ hãi
kêu lên một cái, vô cùng chấn động. Lão tử cũng không thể cho ngươi hảo
hảo chịu đựng.
- Cái gì?
Quả nhiên, Trần Chấn Hoa trực tiếp nhảy lên, vẻ mặt khiếp sợ.
- Ngươi khiếp sợ cái rắm? Cái này có cái gì quá không được hay sao?
Lâm Sát Địch hung hăng khinh bỉ Trần Chấn Hoa một phen, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, nguyên lai cảm giác khinh bỉ người, vậy mà tốt như vậy?
Trần Thanh Đế kia khinh bỉ lão tử, lão tử liền trực tiếp khinh bỉ cha
của hắn, coi như là không thiệt thòi.
Hiện tại Lâm Sát Địch đối với chuyện mình bị Trần Thanh Đế khinh bỉ, y nguyên canh cánh trong lòng.
Kế tiếp, Lâm Sát Địch ở trong lúc Trần Chấn Hoa khiếp sợ, đem sự tình
từ trong miệng Trần Thanh Đế biết được, thêm mắm thêm muối nói một lần.
Nhìn bộ dáng chấn động kia của Trần Chấn Hoa, trong nội tâm Lâm Sát Địch cực kỳ thoải mái.
Lâm Sát Địch từ trên người Trần Chấn Hoa, đã tìm được khoái cảm trả thù.
- Nhi tử ngốc núc ních kia của ngươi, vậy mà thực tin tưởng Lữ Văn.
Lâm Sát Địch vỗ đùi, chửi ầm lên nói:
- Lão tử vốn là đi bắt con của ngươi, ai biết rõ, bởi vì nhất thời lanh mồm lanh miệng, suýt nữa nói lỡ miệng.
- Nếu lão tử để cho Trần Thanh Đế biết rõ, Cục trưởng Cục y tế là chó
của Lữ Văn. Ngươi ngẫm lại xem, con trai kia của ngươi sẽ làm ra chuyện
gì?
Lâm Sát Địch nghĩ mà sợ không thôi nói:
- Khá
tốt lão tử cơ linh, vừa thấy tình thế không đúng, lập tức chạy đi. Con
mẹ nó, lúc ấy chuyện muốn bắt của con ngươi cũng bị dọa quên. Cái này
còn không phải bị con của ngươi hù chạy sao.
- Cái thằng ranh con này, càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.
Trần Chấn Hoa uống một ngụm rượu, quát:
- Con mẹ nó, thật không hỗ là con trai của lão tử, gan rất lớn, ai cũng không để vào mắt.
Không thể phủ nhận, lúc này Trần Chấn Hoa là kiêu ngạo từ sâu trong nội tâm rồi.
Lữ Văn ngươi tính toán cái gì? Lão tử dám đập Lữ gia ngươi, con trai
của lão tử, cũng làm theo nện Lữ gia ngươi, ngươi vẫn là một cái rắm
cũng không dám phóng.
- Con mẹ nó, lão tử lăn lộn không bằng
ngươi, không có trở thành Quân Thần. Con trai của lão tử, lại vẫn không
bằng con trai của ngươi.
Lâm Sát Địch thở dài một tiếng, nói ra:
- Siêu việt ngươi, lão tử là không trông cậy vào nữa rồi. Hai đưa con
trai phế vật kia của ta, lúc nào mới có thể đi Lữ gia đập phá a.
- Có một số việc là hâm mộ không đến, không phải con trai ngưu bức, thì nhiều bao cỏ hơn nữa cũng có một cái rắm dùng?
Trần Chấn Hoa vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Có loại nhi tử, một cái là đủ.
Cùng lúc đó, tại một bệnh viện xa hoa, một phụ nhân hơn 40 tuổi, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân tràn ngập oán khí ngập trời.
- Trần Thanh Đế, ngươi dám đánh con trai lão nương thành như vậy, lão nương không tha cho ngươi.