Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 512: Chương 512: Một tên cũng không để lại




Ngay lúc đó, trong một trang viên xa hoa, bốn phía trang viên, xuất hiện rất nhiều Hắc y nhân, một tay cầm đao, một tay cầm súng, nhìn về phía trong trang viên.

Hiện tại, sáu giờ rạng sáng, trời có chút u ám, bề ngoài giống như sắp mưa.

Trong trang viên, minh trang, ám trang bởi vì gác một đêm, ở bên trong một đêm này, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, cũng bắt đầu thư giãn xuống.

Lại phối hợp sắc trời u ám, khiến cho người càng thêm buồn ngủ.

Chỉ là bọn hắn lại không biết, có một đám Sói đang nhìn bọn hắn chằm chằm.

Bốn phía trang viên, một nam tử ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, vung tay lên, đứng mũi chịu sào, rất nhanh tiềm nhập vào trong trang viên, những người khác thấy thế, cũng đều cần thận lẻn vào.

Tại cùng một thời gian, minh trang cùng ám trang trong trang viên, rất nhanh bị lặng yên không một tiếng động cắt đứt cổ.

Bạch Ngọc Đông đang nghỉ ngơi trong phòng, lông mày không khỏi nhúc nhích, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tuôn vào trong lòng, cảnh này khiến hắn rất nhanh từ trên giường bắn lên.

Bạch Ngọc Đông, với tư cách bảo tiêu của Đoạn Phàm, cho tới bây giờ đều là bận áo bình thường nằm ngủ.

- Đoạn thiếu, có địch tập kích!

Coi chừng đi tới phòng của Đoạn Phàm, Bạch Ngọc Đông nhìn hai mắt Đoạn Phàm tràn ngập tơ máu, lại là một đêm không ngủ, thấp giọng nói ra.

- Là người Thanh Bang a.

Đoạn Phàm dựa vào giường, ngồi trên sàn nhà có chút ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Lưu tất cả bọn chúng lại, không nên quấy rầy đến ta cùng cha nói chuyện phiếm.

Thanh Bang Súng Thần Lỗ Hổ, cùng con trai của lão Đại Thanh Bang Trang Tất Thành, tối hôm qua bị giết, Đoạn Phàm thả ra tin tức, là Đoạn Thiên Môn bọn hắn làm.

Thanh Bang há có thể không báo thù?

Đổi lại là Đoạn Phàm hắn, cũng sẽ lựa chọn tiến hành trả thù.

Đối với cái này, Đoạn Phàm một chút cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngay cả thời gian Thanh Bang động thủ, hắn cũng suy đoán không sai biệt lắm, sớm đã làm xong hết thảy chuẩn bị.

Đến bao nhiêu, giết bao nhiêu.

Để cho người Thanh Bang, có đến mà không có về.

Đây là Đoạn Phàm làm ra quyết định thứ nhất, đại hành động thứ nhất, quyết không thể có bất kỳ sai lầm, hơn nữa, còn phải hoàn mỹ hoàn thành.

Bằng không thì đây chính là rất ảnh hưởng sĩ khí.

- Vâng, Đoạn thiếu!

Bạch Ngọc Đông nghiêm sắc mặt, thân thể khẽ động, rất nhanh đi ra khỏi phòng Đoạn Phàm.

Nhìn Bạch Ngọc Đông ly khai, Đoạn Phàm đi tới góc tường phòng ngủ, lấy ra một cái mô hình máy bay, ở đằng sau mô hình máy bay, có một cái nút.

Ông. . .

Sau khi Đoạn Phàm đè cái nút xuống, trên vách tường xuất hiện một cánh cửa rộng 1m, cao 2m. Thấy vậy, Đoạn Phàm lại cẩn thận treo mô hình máy bay trở về, đi vào mật thất.

Đoạn Phàm vừa đi vào mật thất, cánh cửa kia vô thanh vô tức biến mất không thấy gì nữa, trên vách tường, căn bản là tìm không thấy bất luận dấu vết gì.

Giống như là, căn bản cũng không có cánh cửa kia vậy.

Trong mật thất rất lờ mờ, không hề giống như là địa phương chứa đựng đồ vật, ngược lại càng giống như một nhà tù, bốn phía trên vách tường đều là khóa sắt như cánh tay trẻ con.

- Đoạn Phàm, con lại tới thăm cha.

Đúng lúc này, trong mật thất, một thanh âm khàn khàn vang lên. Cái này lại để cho Đoạn Phàm giống như là bị điện giật, toàn thân rung mạnh.

Ở bên trong tận cùng của mật thất nhất, là một trung niên nam tử tóc dài xõa vai, rối bù, rất là dơ dáy bẩn thỉu, bị hơn mười cái khóa sắt khóa lại.

Thanh âm, cũng tới từ trung niên nam tử này.

Nhìn kỹ, bộ dáng của Đoạn Phàm, ngược lại là cùng trung niên nam tử này, có sáu bảy thành tương tự.

Trung niên nam tử là cha của Đoạn Phàm, chiếm cứ nửa thế lực ngầm của cả tòa thành thị này, người sáng lập Đoạn Thiên Môn, Đoạn Thiên.

Mặc cho ai cũng sẽ không nghĩ tới, người sáng lập Đoạn Thiên Môn, Đoạn Thiên, sẽ bị nhốt trong mật thất, bị hơn mười xích sắt như cánh tay trẻ con gắt gao khóa lại.

Hơn nữa, một lần nhốt này, là hơn nửa năm.

Từ nửa năm trước bắt đầu, Đoạn Thiên vẫn bị khóa ở đây.

- Đúng vậy.

Đoạn Phàm gian nan nhẹ gật đầu, con ngươi tràn ngập tơ máu đỏ hơn, cuối cùng, hít sâu một hơi, muốn tới gần Đoạn Thiên.

Bất quá, lại bị Đoạn Thiên quát lớn.

- Cha đã nói với con qua bao nhiêu lần, không nên tới gần cha?

Đoạn Thiên tức giận quát.

- Con. . .

Sắc mặt Đoạn Phàm biến đổi, cuối cùng đứng tại nguyên chỗ, nhìn Đoạn Thiên nói:

- Cha, con mới nhận thức một người, kỹ thuật đua xe của hắn rất mạnh, cho nên con bái hắn làm thầy.

- Huynh đệ của sư phụ con, cùng con trai của lão Đại Thanh Bang Trang Tất Thành có cừu oán. Trang Tất Thành muốn trả thù, bất quá lại bị sư phụ con đánh ngã tất cả.

- Lúc ấy Súng Thần Lỗ Hổ, dẫn theo hơn ba mươi tên cao thủ Thanh Bang, đi trả thù sư phụ. Bất quá, sư phụ rất mạnh.

Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, nói ra:

- Súng Thần Lỗ Hổ, ở trước mặt sư phụ con, ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, đã bị sư phụ con phế ngay lập tức.

- Súng Thần Lỗ Hổ, ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có?

Toàn thân Đoạn Thiên rung mạnh, thực lực Lỗ Hổ như thế nào, hắn là tinh tường biết đến.

Cơ hội nổ súng cũng không có?

Cái này. . . Điều này sao có thể a?

Bất quá, Đoạn Thiên như là nghĩ tới điều gì, cũng bình thường trở lại, đồng thời, vì Đoạn Phàm có một sư phụ như vậy, mà cảm thấy cao hứng, nhẹ nhàng thở ra.

- Sư phụ thu con, nói không dạy con đua xe, mà sẽ dạy con chiến đấu.

Đoạn Phàm cười hắc hắc, nói ra:

- Cha, con tin tưởng, con nhất định có thể trở nên đầy đủ mạnh mẽ, đầy đủ cường đại. . .

- Bất quá, sư phụ con vừa mới bắt đầu, chỉ là để cho con phụ trọng 30 cân, ở trong vòng một canh giờ, chạy mười kilômet, cái này cũng rất đơn giản a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.