Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc ửng đỏ, vui vẻ nở nụ cười, cũng không có hoài nghi.
Đây không phải nói Lâm Tĩnh Nhu dễ gạt gẫm, không phải nói nàng ngốc, hoàn
toàn là vì, trước kia Trần đại thiếu đích thật là thua Xe Thần, căn bản
không có khả năng có kỹ thuật lái xe cao như vậy.
Một Xe Thần chỉ có thua không thể thắng, kỹ thuật lái xe đột nhiên biến đến lợi hại,
ngoại trừ vận khí ra, còn có giải thích gì khác? Huống chi, vận khí này
vẫn là Lâm Tĩnh Nhu mang đến, nàng càng sẽ không hoài nghi, đương nhiên
đã tiếp nhận.
Hừ hừ, vận khí của ta là một mực đều rất tốt. Lâm
Tĩnh Nhu nắm chặc đôi bàn tay trắng như phấn, trên mặt ngọc ửng đỏ, lộ
ra nụ cười tràn đầy tự tin.
Đem Lâm Tĩnh Nhu hồ lộng qua rồi, Trần Thanh Đế âm thầm thở ra, chuyên tâm lái xe.
Một giờ sau, ba chiếc xe, một đường chạy như bay, đi tới địa phương rất có
ít người, đây là đường Cửu Loan thi đấu. Trên đường, Trần Thanh Đế đã
đem tình hình giao thông trên Cửu Loan thi đấu sửa sang lại rất rõ ràng, hơn nữa hấp thu.
Đối với tình hình giao thông trên Cửu Loan thi
đấu, Trần Thanh Đế coi như là rõ như lòng bàn tay. Hết cách rồi, vốn là
Trần đại thiếu ưa thích đưa tiền cho người khác tại Cửu Loan thi đấu.
- Trần đại thiếu đã đến, nhanh đem đồ thế chấp trả lại cho ta.
Xe vừa ngừng, Viên Cầu không thể chờ đợi được mở cửa xe, liền xông ra ngoài.
Tựa ở thân xe, hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đã sớm chờ không
kiên nhẫn, nhìn thấy Trần Thanh Đế quả nhiên đã đến, trước mắt nhất thời sáng ngời. Bất quá... khi bọn hắn chứng kiến Lâm Tĩnh Nhu xuống xe, lập tức sắc mặt kịch biến, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Vị cô nãi nãi này như thế nào cũng tới?
Lâm Tĩnh Nhu là người nào? Đây chính là khắc tinh hoàn khố a, Trần đại
thiếu cùng Viên đại thiếu đủ ngưu bức đi à nha? Tuyệt đối là siêu cấp
hoàn khố, dù vậy, nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu cũng phải đường vòng mà đi, chớ nói chi là Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát.
Hai huynh đệ Lữ Hậu
Tích cùng Lữ Bạc Phát, ở trước mặt Trần đại thiếu cùng Viên đại thiếu,
cũng chỉ là một tiểu hoàn khố mà thôi.
- Ân?
Trần Thanh Đế vừa xuống xe, trong lòng run lên, ánh mắt quét qua, kích động nhìn một khối ngọc bội trên ngực Lữ Hậu Tích:
- Linh khí, trong ngọc bội kia vậy mà ẩn chứa linh khí, lại còn không ít.
- Trong khối ngọc bội kia ẩn chứa linh khí, ít nhất có thể làm cho ta ở
trong thời gian cực ngắn đột phá đến Luyện Khí tầng hai, phải nghĩ cách
lấy tới tay.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế kích động, âm thầm hạ quyết định, coi như là đoạt cũng phải đoạt đến.
Đồ vật ẩn chứa linh khí, ở địa cầu, ngoại trừ Đan Dương quả hơn một tháng
trước, cái này là cái thứ hai Trần Thanh Đế gặp được, hơn nữa, hàm lượng linh khí còn không ít.
Nhiều đến mức để cho Trần Thanh Đế vô cùng động tâm.
Đương nhiên, nếu như đặt ở thế giới trước kia của Trần Thanh Đế, ngọc bội ẩn
chứa chút linh khí ấy, vứt trên đường cũng không ai thèm nhặt. Hết cách
rồi, hiện tại tình cảnh bất đồng, linh khí trên địa cầu thật sự là quá
mỏng manh, mỏng manh đến mức có thể xem nhẹ.
Linh khí trong khối ngọc bội này, đối với địa cầu mà nói đã phi thường hùng hậu.
- Không nghĩ tới, trên địa cầu này còn có đồ vật ẩn chứa linh khí, tuy so với Linh Thạch chênh lệch quá nhiều, nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại
mà nói, đây tuyệt đối là thứ tốt.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, trong lòng thầm nghĩ:
- Ân, về sau tu luyện, không thể chỉ cực hạn ở dược liệu, các loại ngọc
bội ẩn chứa linh khí, cũng phải trọng điểm chú ý, đại lực tìm kiếm.
Lại là một đầu phát ra linh khí, để cho Trần Thanh Đế phát hiện.
- Như thế nào? Hai người các ngươi dùng loại ánh mắt này xem ta, các ngươi không chào đón ta sao?
Lâm Tĩnh Nhu cười lạnh không thôi, đối với hai tiểu hoàn khố như Lữ Hậu
Tích cùng Lữ Bạc Phát, nàng là một điểm hảo cảm cũng không có.
- Không có... Không có không chào đón.
Hai chân Lữ Hậu Tích không ngừng run rẩy, liên tục cười làm lành, nói ra:
- Ngươi có thể tới, thật sự là vinh hạnh của chúng ta, là vinh hạnh của chúng ta...
- Không nên nói nhãm nhiều như vậy, mau đem vật thế chấp trả lại cho ta.
Viên Cầu cũng mặc kệ nhiều như vậy, Trần đại thiếu hắn đã mời tới, hiện tại hắn quan tâm nhất là những vật thế chấp kia rồi.
- Đó là đương nhiên.
Lữ Hậu Tích móc ra hai tờ giấy, ném cho Viên Cầu. Mặc dù nói, trên nửa
đường giết ra một Lâm Tĩnh Nhu, nhưng vẫn là dựa theo kế hoạch trước kia của bọn hắn bắt đầu tiến hành.
Trần Thanh Đế đã đến, là được.
Viên Cầu tiếp nhận bằng chứng, nhìn thoáng qua, đúng là bằng chứng thế chấp
mình viết, lập tức nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh xé nát.
Bằng chứng thế chấp tồn tại, đối với Viên Cầu, Viên đại thiếu mà nói, quả thực là
bùa đòi mạng, hiện tại tất nhiên phải hủy thi diệt tích.
- Trần đại thiếu, ta nghĩ Viên Cầu đã nói với ngươi, lái xe của ta rất muốn thi đấu một hồi cùng ngươi.
Lữ Hậu Tích nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Vốn điều kiện là, đợi đến lúc ngươi đáp ứng đua xe cùng lái xe của ta,
mới có thể trả bằng chứng thế chấp lại cho Viên Cầu. Bất quá, dùng danh
hào Xe Thần của Trần đại thiếu, ta nghĩ Trần đại thiếu sẽ không cự
tuyệt?
Nếu như không phải Lâm Tĩnh Nhu đột nhiên xuất hiện, Lữ
Hậu Tích như thế nào sẽ dễ dàng lấy bằng chứng thế chấp ra như thế? Tất
nhiên sẽ đợi đến lúc Trần Thanh Đế bắt đầu đua xe, hắn mới có thể giao
cho Viên Cầu.