Lý Nhược Băng ngẩng đầu, nhìn Trần Thanh Đế, trên mặt tràn đầy kiên định chi sắc:
- Trần đại thiếu, ngươi giúp ta, ta muốn từ hôn, xóa đi việc hôn nhân này.
- Cô muốn từ hôn?
Trần Khánh nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Cô muốn từ hôn, ta có thể giúp cô. Bất quá, cần ta làm cái gì?
- Ngươi... Ngươi có thể giả mạo bạn trai của ta hay không?
Lý Nhược Băng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói ra:
- Chỉ cần ngươi giả mạo bạn trai của ta, ta đưa ra từ hôn, ba của ta nhất định sẽ không phản đối.
- Trần đại thiếu, ngươi không nên hiểu lầm, chỉ là giả mạo, ta tuyệt đối sẽ không quấn lấy ngươi.
Lý Nhược Băng bối rối giải thích, nói ra:
- Đợi sau khi từ hôn, sẽ không cần lại giả mạo nữa, ta sẽ... sẽ không quấn quít lấy ngươi. Về phần ba mẹ của ta, ta sẽ đi giải thích.
- Được rồi, tôi sẽ giúp cô một lần.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Choáng nha, ngươi đây là từ hôn sao?
Cái này là trần trụi đánh mặt Thượng Quan gia.
Ca ca ta giả mạo bạn trai của ngươi dễ dàng, chỉ là sau đó, sẽ không có dễ dàng như thế. Đây chính là tự mua cừu hận cho mình.
Sự tình này, Trần đại thiếu đương nhiên minh bạch.
Bất quá, Trần Thanh Đế há có thể quan tâm chút cừu hận này? Thượng Quan gia còn không được Trần gia để vào mắt.
- Huynh đệ, thế nào? Không có chuyện gì chứ?
Khi Trần Thanh Đế trở lại phòng học, bọn người Võ Thuật nhanh xông tới, quan tâm hỏi.
- Không có việc gì.
Trần Thanh Đế lắc đầu.
- Hắc hắc... Trần Thanh Đế, ngươi thật sự là lợi hại. Cua Băng Sơn Nữ Thần đến tay còn chưa tính, không nghĩ tới vẫn là đào góc tường nhà người ta.
Trịnh Lục mặt mũi tràn đầy bội phục nói:
- Ngươi sắp có phong phạm của Trần gia Trần đại thiếu rồi.
- Oa kháo... Trần Thanh Đế, ngươi cũng là họ Trần, ngươi không phải là Trần gia Trần đại thiếu chứ?
Võ Thuật rất là khoa trương nói. Bất quá, bọn hắn không ai cho rằng, Trần Thanh Đế là Trần gia Trần đại thiếu.
Trần đại thiếu lợi hại thế nào?
Mang theo quân đội, coi trời bằng vung bắt người, uy vũ khí phách. Loại sự tình lợi hại hò hét này, ngoại trừ Trần đại thiếu ai còn có thể làm ra?
Ai lại có tư cách kia?
Trần gia, Trần đại thiếu làm sao có thể đến trường? Làm sao có thể vừa vặn một lớp cùng bọn họ? Lại làm sao có thể chơi chung với bọn hắn?
- Bất quá, nói đến Trần đại thiếu, ta vẫn còn phải cảm tạ hắn đấy.
Vẻ mặt Chu Trướng thống khoái cùng cảm kích, hiển nhiên, hắn đối với Trần đại thiếu rất là cảm kích.
- A? Chuyện thế nào? Ngươi bái kiến Trần đại thiếu rồi? Xem bộ dáng, Trần đại thiếu là cho ngươi chỗ tốt a?
Trịnh Lục chấn động toàn thân, nhìn Chu Trướng hỏi:
- Hôm nay ngươi như thay đổi một người, không phải là cùng Trần đại thiếu có quan hệ chứ? Chẳng lẽ Trần đại thiếu muốn cúc hoa của ngươi?
- Kháo... ngươi không nên vũ nhục Trần đại thiếu, nếu không ta liều mạng với ngươi. Trần đại thiếu là ân nhân của ta.
Chu Trướng trừng mắt nhìn Trịnh Lục, sau đó vẫy vẫy tay, nói ra:
- Các ngươi tới gần chút nữa, ta cho ngươi biết, Trần đại thiếu thật sự là thay ta phát tiết một ngụm ác khí.
Trần Thanh Đế cũng rất tò mò, hắn rất muốn biết, hắn rốt cuộc là thay Chu Trướng phát tiết như thế nào.
- Thanh Đế dược nghiệp, có lẽ các ngươi đều nghe nói qua a?
Nhìn thấy Võ Thuật cùng Trịnh Lục gật đầu, Chu Trướng hạ giọng nói:
- Thanh Đế dược nghiệp, đại cổ đông thứ hai, Dương Thủ Đãi là cậu ruột của ta. Bất quá, hắn cũng là người ta thống hận nhất, cho tới bây giờ cũng không có coi người nhà của chúng ta là con người.
- Trần đại thiếu bắt Dương Thủ Đãi, giam lại. Các ngươi nói, Trần đại thiếu có phải là ân nhân của ta hay không?
Vẻ mặt Chu Trướng thống khoái nói:
- Thì ra là vì vậy, ta mới có thể cao hứng. Con mẹ nó, lão tử thật sự là rất cao hứng.
Chu Trướng là cháu ngoại trai, thống hận cậu ruột Dương Thủ Đãi như thế. Cậu ruột bị bắt, hắn còn có thể cao hứng, thống khoái như thế. Còn coi Trần đại thiếu bắt Dương Thủ Đãi trở thành ân nhân.
Có thể thấy được, lão gia hỏa Dương Thủ Đãi này, thật sự là không được người ưu ái a.
- Dương Thủ Đãi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem ra, ca ca ta vẫn không thể để cho hắn chết nhẹ nhàng, thống khoái như vậy.
Chu Trướng không chút do dự thay Trần Thanh Đế xuất đầu, coi Trần Thanh Đế trở thành huynh đệ. Như vậy, Trần đại thiếu cũng sẽ coi Chu Trướng trở thành huynh đệ.
Hơn nữa, Trần đại thiếu cũng rất chán ghét Dương Thủ Đãi. Trước khi Dương Thủ Đãi bị xử bắn, cho hắn ăn thêm chút đau khổ, chỉ là sự tình một câu.
Tiện tay mà thôi, lại có thể âm thầm thay Chu Trướng hả giận, tại sao không làm? Tuy Chu Trướng sẽ không biết.
- Mặc kệ những đồn đãi kia có quan hệ với Trần đại thiếu như thế nào, Trần đại thiếu hắn chính là ân nhân của Chu Trướng ta.
Chu Trướng kiên định nói:
- Tuy Trần đại thiếu đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng mà, ai biết rõ có phải thật vậy hay không? Có phải tin vịt hay không? Ít nhất tối hôm qua, Trần đại thiếu làm một chuyện, đối với ta mà nói là chuyện tốt.
Trần Thanh Đế ở một bên, nghe được Chu Trướng nói, cảm động đến muốn khóc như mưa a.
- Ha ha, ta cũng cảm giác, tối hôm qua cha con Trần gia làm một chuyện, rất đại khoái nhân tâm.
Trịnh Lục cùng Võ Thuật, ngay ngắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Hắc hắc, đi học, nhanh về chỗ ngồi, tiết này là Mạnh Nữ Thần giảng đó.
Chu Trướng cười hắc hắc, nuốt nuốt nước miếng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười dâm đãng.
- Cạc cạc, ta như thế nào quên chuyện Mạnh Nữ Thần chứ? Thật sự là nên phạt, nên phạt.
Trịnh Lục cũng nở nụ cười dâm đãng theo.
- Hai người các ngươi là cặn bã, mịa... cũng dám khinh nhờn Mạnh Nữ Thần.
Võ Thuật hừ lạnh một tiếng, lau nước miếng, chạy mau đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.