Thẩm Minh cầu khẩn nói:
- Em rể, ngươi cho ta ít tiền, cho mấy ngàn là được, mấy trăm cũng được, cho ta, cho ta...
Không đợi Chu Trướng nói chuyện, Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Trịnh Lục nói ra:
- Trịnh Lục, cầm mấy vạn cho hắn, để cho hắn nhanh ly khai nơi đây đi.
Một kẻ nghiện nằm ở cửa ra vào Trung Y Học Viện, tính toán là chuyện gì chứ?
Không thấy được, rất nhiều đệ tử vây xem, chỉ trỏ sao?
Bất quá, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ kia của Thẩm Minh, coi như là một cái ví dụ rất tốt, giáo dục những học sinh này không nên nghiện hút.
- Trần Thanh Đế, tại sao phải cho hắn?
Chu Trướng lập tức nóng nảy.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi không cho tiền ta, còn không cho người khác cho, tại sao em gái ta lại vừa ý ngươi chứ.
Thẩm Minh bò dậy, toàn thân run rẩy đi đến bên người Trịnh Lục, nói ra:
- Cho ta tiền, cho ta tiền...
- Cầm lấy đi.
Trịnh Lục từ trong valy tiền móc ra ba vạn, ném đến trong ngực Thẩm Minh, lạnh giọng nói:
- Lập tức lăn, về sau đừng có lại tới tìm em gái của ngươi.
- Ba vạn đủ làm gì? Trong valy của ngươi có trên trăm vạn đây này.
Thẩm Minh ôm ba vạn, còn không bỏ được, ánh mắt rơi vào bên trên valy tiền.
- Đại ca, anh đến cùng náo có đủ hay không?
Sắc mặt Thẩm Kỳ vô cùng khó coi, xóa đi nước mắt trên mặt, lạnh giọng quát:
- Tiền anh đã cầm, còn không đi nhanh lên.
- Hắc hắc, tiểu muội, đại ca đi trước, chờ xài hết rồi, anh lại tới tìm em.
Thẩm Minh cười hắc hắc, ôm ba vạn rất nhanh chạy đi, tìm địa phương mua thuốc.
- Trần Thanh Đế, tại sao ngươi cho tiền hắn? Hắn đã như vậy, không nên để hắn lúc sâu vào.
Vẻ mặt Chu Trướng khó chịu, đau lòng nói:
- Ngươi nhìn xem, hắn đánh Thẩm Kỳ như vậy, Thẩm Kỳ là em ruột của hắn a.
- Chu Trướng, ngươi là thích Thẩm Kỳ rồi hả?
Trịnh Lục cầm lấy valy tiền, cười hắc hắc, nói ra:
- Thẩm Kỳ, bề ngoài hình như ngươi cũng rất thích Chu Trướng nhà của chúng ta a.
- Oa kháo... Trịnh Lục, ngươi đừng chuyện phiếm, Thẩm Kỳ như thế nào sẽ thích ta?
Chu Trướng vụng trộm liếc nhìn Thẩm Kỳ mặt ngọc đỏ lên không thôi, trong nội tâm nhịn không được vui vẻ.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Thẩm Kỳ thật sự thích ca ca ta?
Ca ca ta rốt cục có thể cáo biệt độc thân rồi sao?
Thẩm Kỳ không chỉ có thành tích tốt, lớn lên cũng phi thường xinh đẹp, chỉ là hoa khôi của khoa trong Trung Y Học Viện quá nhiều, che dấu đi mỹ mạo của nàng.
Chu Trướng đối với Thẩm Kỳ, cũng không phải là không có cảm giác, bằng không thì hắn cũng sẽ không biết luôn dùng phương thức, kéo vào sau ngõ hẻm cưỡng gian đến uy hiếp Thẩm Kỳ.
- Thẩm Kỳ, vốn lời này ta không nên nói.
Trịnh Lục rên rỉ một tiếng, nhìn thoáng qua Trần Thanh Đế, đối với Thẩm Kỳ nói ra:
- Lúc này bởi vì Trần Thanh Đế có mặt, giúp ngươi, lần sau thì sao?
- Ngươi thích Chu Trướng, huynh đệ chúng ta cũng có thể nhìn ra, Chu Trướng cũng thích ngươi.
Trịnh Lục rất nghiêm túc nói ra:
- Hôm nay đem lời nói mở, ngươi là bạn gái của Chu Trướng, cũng là em dâu của chúng ta.
- Móa, cái gì em dâu? Ngươi chiếm tiện nghi của ca ca ta? Là chị dâu.
Chu Trướng lập tức không vui, đồng dạng cũng quyết đoán thừa nhận, hắn thích Thẩm Kỳ.
Mà Thẩm Kỳ, chỉ là ngọc mặt càng đỏ hơn, lại không có phủ nhận.
Hết thảy đều không nói lời nào.
- Con mẹ nó, ca ca ta so với ngươi lớn hơn 4 ngày được không nào? Không phục, lấy CMND ra đối chiếu?
Trịnh Lục từ bên trong quần áo bệnh viện móc ra một cái ví còn có vết máu.
Điện thoại bị đánh hư mất, nhưng túi tiền vẫn còn, xuất viện, đương nhiên phải mang đi ra rồi.
- Trịnh Lục, thần kinh của ngươi nhảy lên cũng quá khoa trương? Tranh thủ thời gian nói chính sự.
Chu Trướng đương nhiên biết rõ, hắn so với Trịnh Lục nhỏ hơn bốn ngày. Chỉ là bốn ngày, cái này vẫn luôn là nỗi đau của hắn a.
Đối chiếu CMND với Trịnh Lục, Chu Trướng là tìm tai vạ đó a.
- Em dâu, ngươi nói đúng không? Đối với đại ca của ngươi, ngươi định xử lý như thế nào? Nói thật, nếu tiếp tục như vậy nữa, căn bản cũng không phải là biện pháp.
Trịnh Lục Trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Trong mắt của ta, biện pháp chỉ có một, cái kia chính là đưa vào trại cai nghiện, không có con đường thứ hai có thể chọn.
- Ta cũng muốn, thế nhưng mà... thế nhưng vì...
Thẩm Kỳ nước mắt nhịn không được chảy xuống, hít sâu một hơi, nói ra:
- Cái kia... vậy thì đưa đại ca ta vào trại cai nghiện.
- Tốt, chuyện này giao cho ta đến xử lý.
Trịnh Lục nhẹ gật đầu, dùng bối cảnh của hắn, một ít chuyện này vẫn có thể rất nhẹ nhàng làm được.
- Tốt rồi, em dâu cũng tới, chúng ta cùng một chỗ đi ăn tiệc chúc mừng thoáng một phát.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Đồng thời, cũng muốn chúc mừng Chu Trướng cáo biệt độc thân, sớm ngày chấm dứt kiếp sống xử nam.
Trịnh Lục vừa nói xong, mặt của Chu Trướng cùng Thẩm Kỳ ngay ngắn đỏ lên, cúi đầu.
- Aii, hiện tại chỉ còn lại ca ca ta một mình rồi.
Trịnh Lục lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt cầu xin:
- Lão thiên gia a, ngay cả Chu Trướng cũng tìm tới mùa xuân của mình, mùa xuân của ta lại ở nơi nào a?
- Ồ, sao đột nhiên trở nên an tĩnh như vậy?