Ngay thời điểmTrần Thanh Đế ly khai biệt thự không bao lâu, một chỗ ở trong tòa thành thị này, trong một sơn động âm u, Trần Phong Nhiên cùng Hoàng Thư Lang thình lình ngồi ở trong đó.
Hơn 10 phút sau, bọn hắn ở vào trạng thái tu luyện, ngay ngắn mở hai mắt ra.
- Sư phụ, ngài tiếp tục tu luyện, ta đi về biệt thự giết Trần Thanh Đế trước.
Trần Phong Nhiên đứng lên, nhìn Hoàng Thư Lang, lành lạnh nói:
- Chỉ cần giết Trần Thanh Đế, vị trí người thừa kế Trần gia, không phải ta không còn ai.
- Ân.
Hoàng Thư Lang nhẹ gật đầu, cười hắc hắc, nói ra:
- Ngươi đi đi, chờ giết chết đại ca ngươi, lại đến cho ta biết, khặc khặc...
Chỉ cần giết Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên đã trở thành người thừa kế Trần gia, sẽ có đại lượng xử nữ chờ Hoàng Thư Lang đi hưởng dụng, hấp thu tăng tu vi lên, Hoàng Thư Lang như thế nào không hưng phấn.
- Vâng, sư phụ.
Trần Phong Nhiên âm trầm cười cười, thân thể khẽ động, lách mình đi ra sơn động, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Hoàng Thư Lang.
Mà ở cùng một thời gian, Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu cũng đều rời khỏi nhà, trên đường chạy tới biệt thự của Trần Thanh Đế.
...
Một giờ sau, Trần Thanh Đế đi tới một đường sơn thôn nhỏ, nhìn mặt đường gồ ghề, trong nội tâm cảm khái không thôi:
- May là mình lái chiếc Ford này, bằng không thì dùng đường này, thật đúng là không có cách nào đi qua.
Dù vậy, Trần Thanh Đế trọn vẹn hao tốn 10 phút thời gian, mới đi hết đoạn đường bùn chưa đủ một km, đi tới cửa ra vào một gia đình, dừng lại.
- Trương Kiều đang ở bên trong, trong nhà cũng không có ai.
Trần Thanh Đế đi tới, phát hiện trong sơn thôn này, cũng không có mấy người, có lẽ đều đi ra ngoài làm công, hoặc là làm việc nhà nông rồi.
Trần Thanh Đế đem dung mạo, cải biến thành bộ dạng 'Lữ Đông' xuống xe, thân thể khẽ động, tung người bay qua đầu tường, tiến nhập trong nhà Trương Kiều.
- Trương Kiều, chúng ta lại gặp mặt.
Đẩy ra cửa phòng ngủ Trương Kiều, Trần Thanh Đế nhìn Trương Kiều đang lên mạng, thản nhiên nói.
- Ngươi... Ngươi... Làm sao ngươi biết ta ở đây? Ngươi là vào bằng cách nào?
Trương Kiều đột nhiên đứng lên, thân thể rụt rụt về phía sau.
- Ta nói rồi, mặc kệ cô ở đâu, chỉ cần ta nguyện ý, là có thể tìm được cô.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Ta cũng không có lừa cô, mà ncô cũng không phải sợ, ta không có ác ý.
- Ngươi... Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Trương Kiều như là cảm nhận được, Trần Thanh Đế thực không có ác ý gì, can đảm nói ra:
- Cũng không biết ngươi làm cái gì với ta, những nam nhân kia nhìn thấy ta, giống như là sói đói gặp được con cừu nhỏ. Cho dù ta về tới nhà, nam nhân trong thôn, nguyên một đám cũng đều như vậy. Hiện tại ta ngay cả cửa cũng không dám đi ra, đây đều là ngươi làm hại.
- Ân, kết quả này ta đã đoán được.
Trần Thanh Đế móc bao ngân châm ra, thản nhiên nói:
- Cởi quần áo, đồng dạng như lần trước.
- Không... Không muốn... Ta không muốn.
Trương Kiều liên tiếp lui về phía sau. Sau khi trở về, Trương Kiều vẫn suy nghĩ, vì cái gì nàng đột nhiên trở nên hấp dẫn nam nhân hơn trước kia.
Cuối cùng... Trương Kiều đã nhận được một đáp án, nguyên nhân là Trần Thanh Đế dùng kim đâm nàng. Tuy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng trừ lần đó ra, Trần đại thiếu cũng không có làm cái gì với nàng.
Chỉ là dùng đại lượng châm, đâm nàng.
Hiện tại Trần Thanh Đế vừa muốn dùng kim đâm Trương Kiều, Trương Kiều như thế nào sẽ đồng ý.
- Không được.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta làm như vậy, cũng là vì tốt cho cô.
- Ta không muốn ngươi tốt cho ta.
Trương Kiều lắc đầu liên tục.
- Thật sự không muốn?
Trần Thanh Đế giương mày lên, liếc nhìn Trương Kiều, thản nhiên nói:
- Ta có thể tìm được cô, những người Nhật Bản kia, cũng có thể tìm được cô. Đã không có ta bảo hộ, kết quả của cô như thế nào, tự cô nghĩ đi.
Nói xong, Trần Thanh Đế không hề dừng lại, quay người ly khai. Đám người Trung Đảo Bắc Can, đã bị Trần đại thiếu giết toàn bộ, nhưng Trương Kiều lại không biết a.
Đến bây giờ, Trương Kiều còn cho rằng, Trần đại thiếu là đồng bọn với mấy người Nhật Bản kia.
- Đợi... Đợi chút, ta... ta cởi còn không được sao?
Tưởng tượng đến những người Nhật Bản kia, Trương Kiều toàn thân run rẩy, vô cùng ác hàn, rất là oán niệm, rất là không tình nguyện cởi áo của mình, trong nội tâm mắng to:
- Biến thái, thật sự là biến thái.
Trần Thanh Đế quay người lại, nhìn Trương Kiều đang cởi quần áo, thoả mãn nhẹ gật đầu, nói ra:
- Vậy mới được chứ.
- Ân?
Cúc áo của Trương Kiều còn không có mở ra, sắc mặt Trần Thanh Đế biến đổi, thanh âm dồn dập lạnh giọng nói:
- Đừng cởi, nhanh đi theo ta.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Vẻ mặt Trương Kiều khó hiểu, nhưng tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng kia của Trần Thanh Đế, rồi lại không dám nói nữa.
- Đi theo ta.
Trần Thanh Đế một bả lôi kéo Trương Kiều còn chưa kịp cài hết nút áo, lao ra bên ngoài.
Lúc này bộ dáng của Trương Kiều, rất là xinh đẹp, gợi cảm. Áo sơmi màu trắng, bốn cái cúc áo đã bị cởi bỏ, lộ ra áo ngực phấn nộn cùng da thịt trắng hồng, cứ như vậy, bị Trần Thanh Đế kéo ra khỏi phòng.
Ra sân nhỏ, Trần Thanh Đế ném Trương Kiều lên xe, nhanh chóng khởi động xe, trong hai tròng mắt tràn đầy sát khí, vẻ mặt lo lắng, phóng ra bên ngoài sơn thôn.
10 phút đường bùn, Trần Thanh Đế chỉ dùng một phút đồng hồ, cưỡng ép vọt qua.
Có thể thấy được, Trần Thanh Đế là gấp cỡ nào.
Cảm nhận được sát khí của Trần đại thiếu, Trương Kiều núp ở ghế sau, ngay cả cúc áo cũng quên cài.