Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 237: Chương 237: Nhà của ngươi xảy ra chuyện gì sao?




Phương pháp xử lý để cho bệnh viện quỳ gối cầu cạnh Thanh Đế dược nghiệp có rất nhiều, cần gì động một chút lại động đao động thương chứ...

Đúng không?

Sự tình giương đến một bước này, Trần Thanh Đế cũng không đi qua hỏi, chuyện còn lại giao cho Trần Chấn Hoa giải quyết. Như thế, Trần Chấn Hoa sẽ không có thời gian, Trần đại thiếu ở trong thời gian ngắn cũng không cần đi Huyết Nhận rồi.

Bang bang...

Trần Thanh Đế vừa rửa mặt xong, tiếng gõ cửa vang lên:

- Đại ca, đi ăn cơm, hôm nay thứ hai, còn phải đến trường đi học nữa.

- Đã đến.

Trần đại thiếu lên tiếng, từ bên trong Đỉnh Càn Khôn, lấy ra một chiếc điện thoại, mặc quần áo tử tế rời khỏi phòng, ăn điểm tâm, sau đó đến trường học.

Lúc này, trong Trung Y Học Viện cũng phát hỏa lên, giao điểm của tất cả nghị luận, là Trần đại thiếu cùng Trần Chấn Hoa rồi.

Trần đại thiếu chỉ dùng để cúng bái, hâm mộ.

Quân Thần Trần Chấn Hoa, thì là dùng để kính trọng.

Tóm lại... rất nhiều người đối với cách làm của Quân Thần Trần Chấn Hoa, tất cả đều vô cùng tán dương. Mang theo quân đội, bạo lực bắt những cán bộ thoái hóa biến chất, đây chính là rất đại khoái nhân tâm.

Xã hội này, cán bộ có thực lực như Trần Chấn Hoa, còn nghiêm trị cán bộ quân liêu tham nhũng, thật sự là quá ít, quá ít.

Về phần, Trần gia chiến đấu cùng Lữ gia, trực tiếp bị quảng đại quần chúng bỏ qua.

Bất kể là nguyên nhân gì, bất kể Trần gia bắt nhiều cán bộ thoái hóa kia như vậy là mục đích gì, chỉ cần bắt, cái kia đã đủ rồi.

Quảng đại quần chúng, vẫn là rất dễ dàng thỏa mãn.

- Quân Thần đúng là Quân Thần, thật sự là sắc bén, trực tiếp mang theo quân đội bắt những tham quan ô lại kia, thật sự là thoải mái ngất trời, khí phách rối tinh rối mù.

- Người nào không biết, Trần gia Quân Thần cùng Trần lão gia tử là đả kích của cán bộ quan liêu, lợi hại nhất đấy. Một khi có chứng cớ, cái kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

- Địa phương cao minh của Quân Thần, là thừa dịp Trần đại thiếu làm xằng làm bậy, đại náo vừa xong xuất kích. Đánh cho những cán bộ quan liêu kia trở tay không kịp.

- Đúng vậy a, ai có thể nghĩ đến, Quân Thần sẽ xuất kích lúc kia?

- Trần đại thiếu cũng là một siêu cấp nhân tài, lợi hại hò hét, quả thực chính là mẫu mực của ta, không cúng bái không được a.

...

Nghe mọi người nói loạn, Trần Thanh Đế lắc đầu cười khổ. Những người này đều nghe qua tên tuổi của Trần đại thiếu, nhưng người chính thức bái kiến Trần đại thiếu, thật đúng là không nhiều lắm.

Coi như là tính danh chân thực của Trần đại thiếu, muốn biết, vậy cũng phải có bối cảnh nhất định mới được.

Các loại đưa tin, chỉ là Trần đại thiếu, Trần đại thiếu...

Sự tình đêm qua lớn như vậy, cán bộ phe phái Lữ gia xuống ngựa, thật sự là quá nhiều. Tuy những học sinh này, không biết tình huống cụ thể, nhưng chỉ cần có cán bộ quan liêu xuống ngựa, đều là đáng hưng phấn.

Đương nhiên, cũng có không ít đệ tử bình thường rất hung hăng càn quấy, rất kiêu ngạo xin nghỉ phép.

Nhà bọn họ đã xảy ra chuyện.

Như là ai ai ai đó, bình thường ngang ngược càn rỡ, căn bản là xem thường chúng ta, xin phép nghỉ không có tới, hiện tại trong nhà đã xảy ra chuyện a? Xem hắn về sau hung hăng càn quấy như thế nào.

Trong nhà người đã xảy ra chuyện sao?

Những lời này, ở Trung Y Học Viện nhanh chóng lan tràn.

Gặp mặt chào hỏi, đều dùng một tư thái nói giỡn, câu nói đầu tiên đúng là: trong nhà ngươi đã xảy ra chuyện sao?

Dù sao, ở bên trong Trung Y Học Viện, có không ít con cái cán bộ quan liêu xuống ngựa.

Hơn nữa những người này bình thường, ỷ vào mình có chút bối cảnh, hung hăng càn quấy. Hiện tại trong nhà xảy ra chuyện, những đồng học bị khi phụ sỉ nhục qua, đương nhiên cao hứng, nhìn có chút hả hê rồi.

- Đại ca, anh thật lợi hại, em... em đi cao trung.

Trần Hương Hương thấp giọng vứt bỏ một câu, mặt ngọc thanh tú đỏ bừng, quay người bỏ chạy.

- Tại sao lại đỏ mặt?

Trần Thanh Đế rất khó hiểu, lắc đầu, không hề đa tưởng, đi đến khoa Văn Nghệ.

Khi Trần đại thiếu đi qua hồ sen, nhìn xem những tường vây kia, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:

- Đây chính là Thánh Địa của những học sinh nói lời yêu thương kia, nên nhanh chóng bỏ lệnh cấm, tích đức cho con cái a.

Choáng nha, lúc trước tại sao ngươi không nói nơi đây là Thánh Địa yêu thương? Hiện tại linh mạch bị ngươi hấp thu không còn, ngươi lại bắt đầu giả bộ làm người tốt.

Những đệ tử bị khai trừ kia, là oan uổng cỡ nào a.

Khi Trần đại thiếu vừa đến khoa Văn Nghệ, liền thấy được một thân ảnh tịnh lệ đứng ở nơi đó, bị mọi người vây quanh. Mà thân ảnh tịnh lệ kia, lại không để ý tới, vẻ mặt lo lắng.

- Ân? Lý Nhược Băng tới nơi này làm gì? Không biết... Không phải là nhà nàng cũng đã xảy ra chuyện chứ?

Trần Thanh Đế cũng nhịn không được nữa nghĩ tới, nhà của ngươi đã xảy ra chuyện sao?

- Trần...

Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng trong đám người nhìn thấy Trần Thanh Đế, trên mặt lập tức vui vẻ. Vừa muốn kêu to, lại nghĩ tới thân phận của Trần đại thiếu.

- Phiền toái các ngươi tránh ra thoáng một phát.

Lý Nhược Băng rốt cục nói chuyện, sau đó nhanh chóng từ trong đám người đi ra, chạy tới bên người Trần đại thiếu.

- A...

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt.

- Là hắn... Đêm hôm đó, Băng Sơn Nữ Thần là lôi kéo hắn chạy? Lên xe của hắn? Chẳng lẽ lại để cho hắn làm Băng Sơn Nữ Thần rơi vào tay giặc?

- Băng Sơn Nữ Thần một mực đang đợi hắn, không phải hắn chẳng lẽ là ai? Nhất định là gia hỏa đi xe Passat, nhất định chính là hắn. Passat cùng BMW làm ra chê cười, trong trường học cũng cơ hồ truyền khắp.

Về sau, mọi người bởi vì oán niệm Trần đại thiếu, lại để cho Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng rơi vào tay giặc, cố ý đem BMW nói thành Passat.

- Là hắn, nhất định là hắn, Băng Sơn Nữ Thần của ta...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.