Chu Trướng gào thét nói:
- Chúng ta đều là nam nhân bình
thường, đối với Mạnh Nữ Thần mặc áo hai mảnh, nếu như không có chút tỏ
vẻ, người ta còn không nói chúng ta bất lực sao?
Không thể phủ nhận hai tên khốn Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, vẫn là rất biết tìm lý do đấy.
Con mẹ nó, muốn chiếm tiện nghi, muốn chấm mút, ngươi cứ việc nói thẳng, cần gì tìm loại lý do muốn ăn đòn như thế?
Trần đại thiếu quyết đoán bị vô sỉ của Chu Trướng cùng Trịnh Lục đánh bại.
Nói ra lời vô sỉ như thế, mặt không hồng hơi thở không gấp, cũng không
mang theo chút chột dạ nào. Nguyên lai, người... vẫn là có thể vô sỉ đến loại tình trạng này a.
Bội phục!
Trần đại thiếu rất bội phục.
- Các ngươi cũng chớ suy nghĩ quá nhiều, Mạnh Nữ Thần sẽ không đáp ứng đâu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn không có hứng thú tham gia tiệc tối, càng
sẽ không ăn mặc quần lót, chạy lên sân khấu chữ T mò mẫm đi dạo.
Trần đại thiếu đưa ra loại điều kiện hà khắc này, là để cho Mạnh Ngưng Tuyết biết khó mà lui, đừng đến làm phiền hắn.
- Tại sao phải nói ra, để cho chúng ta tưởng tượng thoáng một phát không được sao?
Trịnh Lục trực tiếp liếc mắt, hắn và Chu Tướng cũng không cho rằng, Mạnh Ngưng Tuyết sẽ đáp ứng.
Tưởng tượng thoáng một phát, lại không cần tiền a.
Hơn nữa, cho dù Mạnh Ngưng Tuyết thật sự đáp ứng, để cho một đám đại
nam nhân bọn hắn, mặc quần cộc, đi dạo trên sân khấu chữ T, bọn hắn cũng không làm a.
Trừ khi... trừ khi, thật sự cùng Mạnh Ngưng
Tuyết có tác động qua lại lẫn nhau, bằng không thì bọn hắn quyết sẽ
không làm như vậy.
- Đúng rồi, Trần Thanh Đế.
Chu Trướng chỉ vào thân thể của mình, nói ra:
- Ngươi xem chúng ta cũng đều tốt không sai biệt lắm, ngươi có thể nói
với Mã hiệu trưởng, bảo bệnh viện tháo băng cho chúng ta hay không?
- Lý Vưu.
Trần Thanh Đế quay đầu nhìn Lý Vưu đứng ở cạnh cửa, nói ra:
- Ngươi đi nói cho bệnh viện, là ta bảo bọn hắn làm như vậy. Ân, hết thảy hậu quả, sẽ không để cho bọn hắn phụ trách.
Trần đại thiếu đương nhiên tinh tường biết rõ, thương thế của Chu
Trướng cùng Trịnh Lục đã tốt không sai biệt lắm. Về phần vết sẹo, khẳng
định là có, bất quá, không dùng được vài ngày, cũng sẽ biến mất.
- Vâng!
Lý Vưu quay người lại, đi ra phòng bệnh.
- Cái kia... có thể đổi một y tá nam hay không?
Sau một lát, hai nữ y tá đi theo Lý Vưu đến, thân thể Trịnh Lục rụt rụt về sau, nói ra:
- Nếu tháo hết băng ra, bên trong cái gì cũng không có a.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không chỉ một lần bới ra xem qua, ngoại trừ
băng trắng, ngay cả quần cộc cũng không có, trạng thái chân không đấy.
- Oa kháo, ngươi còn có thể thẹn thùng à?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem hai y tá nói:
- Các cô nói cho bọn hắn, chút vốn liếng kia của bọn hắn, các cô đã xem qua chưa.
- Chúng ta đều xem qua.
Hai nữ y tá mỉm cười, một nữ y tá khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nói ra:
- Quấn băng cho bọn hắn, là hai người chúng ta làm đó.
- Gì cơ?
Chu Trướng trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, nói ra:
- Các ngươi... các ngươi... các ngươi sao có thể như vậy? Ta... ta vẫn là xử nam đó.
- Nhìn bộ dáng của ngươi, còn có thể là xử nam sao?
Vẻ mặt Trịnh Lục xem thường nói:
- Lão tử là xử nam còn không sai biệt lắm, thân thể của ta ngoại trừ
khi còn bé bị nữ nhân xem qua, những năm gần đây, cho tới bây giờ là
không có bị nữ nhân xem qua a. Ta... ta vẫn là xử nam a.
- Ít nói nhảm đi, rốt cuộc các ngươi có muốn tháo cái bộ xác ướp này ra hay không?
Trần Thanh Đế đối với hai kẻ dở hơi này triệt để bó tay rồi, tức giận nói:
- Muốn, tranh thủ thời gian, y tá người ta còn bề bộn nhiều việc.
- Cái kia... đến đây đi.
Chu Trướng nằm xuống trên giường, nhắm mắt lại, nói ra:
- Phiền toái mỹ nữ y tá, xin ngươi nhẹ một chút, ta sợ đau...
- Chu Trướng, ngươi thực dâm đãng.
Trịnh Lục trực tiếp liếc mắt, vẻ mặt khinh bỉ.
- Móa, ngươi đừng oan uổng ta, ta là sợ tác động miệng vết thương, tư tưởng ngươi thực không lành mạnh.
Chu Trướng hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Hơn nữa, ngươi có chút thưởng thức hay không? Nữ nhân lần thứ nhất mới có thể đau nhức, nam nhân đau nhức cái gì a?
- Ha ha, nam nhân đi vào cúc hoa cũng đau nhức đó.
Trịnh Lục hắc hắc cười không ngừng.
Hai tên khốn kiếp này, căn bản không biết thẹn thùng là cái gì a.
- Oa kháo... ca ca ta quả thực là quá đẹp trai xuất sắc rồi.
Nhìn hai nữ y tá ly khai, Chu Trướng nhìn trên người mình, rậm rạp chằng chịt vết sẹo, hoảng sợ nói:
- Đã có một thân vết sẹo này, con mẹ nó, cái dạng pretty girl gì nhìn thấy ca ca ta, mà không bị ca ca ta chinh phục?
- Đừng có tự kỷ, vẫn là nhìn xem tiểu đệ của ngươi có vết sẹo hay không, nếu có, cái việc kia có thể vui lắm.
Trịnh Lục cúi đầu, lật xem tiểu đệ của mình:
- Khá tốt, anh em to lớn của ta vẫn bình yên vô sự.
- Ngươi như vậy cũng gọi là to?
Chu Trướng vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Như vậy cái của ca ca ta, há không phải là Đại Bằng rồi sao?
- Các ngươi tự khinh bỉ lẫn nhau a.
Nhìn xem vết thương trên người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế hiện lên một đạo hàn mang.
Ta quyết sẽ không lại để cho huynh đệ của ta, bị bất luận tổn thương gì nữa.
- Liên quan gì tới ngươi? Có bản lĩnh cởi quần ra, cùng chúng ta so xem ai lớn hơn?
Trịnh Lục trợn trừng mắt một cái, dù sao cũng bị xem hết, hắn cũng không sợ.
- Ca ca ta sợ các ngươi tự ti, về sau không ngốc đầu lên làm người được.
Trần Thanh Đế nhíu mày, điện thoại móc ra, nói:
- Các ngươi tiếp tục, ta đi ra ngoài nghe điện thoại.
- Mẹ, thảo dược đã mua xong rồi hả?