- Hoàng Dĩnh, chuyện gì?
Viên Cầu cũng có chút không ổn, nhanh nghe điện thoại. Phải biết rằng, Hoàng Dĩnh ở lúc không có chuyện gì, cho tới bây giờ sẽ không gọi điện thoại cho hắn.
- Hoàng Dĩnh, ngươi không phải sợ, ta lập tức đến.
Một lát sau, Viên Cầu cúp điện thoại, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Người Lữ gia, tìm tới Hoàng Dĩnh. Bất quá, Hoàng Dĩnh cái gì cũng không nói.
- Người Lữ gia?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghĩ nghĩ nói ra:
- Viên Cầu, chuyện này ngươi không cần hỏi, ta đi là được.
Trần Thanh Đế đã nghĩ tới điều gì.
Hơn nữa, nếu để cho Viên Cầu đi cùng hắn, khó tránh khỏi Hoàng Dĩnh sẽ có hoài nghi.
Nào có thể trùng hợp như vậy, hai Trần đại thiếu đều có quan hệ cùng Viên Cầu?
- Cũng tốt.
Viên Cầu nhẹ gật đầu, cũng nghĩ đến vấn đề này:
- Trần đại thiếu, đừng cho ca ca ta mặt mũi, cứ đánh mặt Lữ gia thoải mái.
Chuyện Lữ gia cùng Trần gia, Viên Cầu đương nhiên biết.
Khi Trần Thanh Đế đi vào phòng bệnh của mẹ Hoàng Dĩnh, thình lình chứng kiến, một người Lữ gia, đang hỏi Hoàng Dĩnh cái gì đó. Bất quá, Hoàng Dĩnh ngậm miệng không đáp, cho dù ngẫu nhiên mở miệng, cũng chỉ là nói không biết.
Thấy một màn như vậy, Trần Thanh Đế thoả mãn nhẹ gật đầu, cô gái Hoàng Dĩnh này, vẫn là rất giảng nghĩa khí. Biết rõ người ta là người Lữ gia, tuy sợ hãi, lại cái gì cũng không nói.
- Oa kháo... Cái này là ai a, vậy mà kiêu ngạo như vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi vào, tràn đầy khinh thường nói:
- Ngươi tính toán cái thứ gì, thậm chí ngay cả nữ nhân lão tử vừa ý, ngươi cũng dám thẩm vấn?
Trần Thanh Đế thật sự là không biết tìm cái cớ gì xuất đầu. Đành phải làm hung ác, nói thẳng Hoàng Dĩnh là nữ nhân hắn vừa ý. Hơn nữa, hơn nửa năm trước, vốn là Trần đại thiếu trước kia muốn cưỡng gian Hoàng Dĩnh, người nào không biết?
- Trần... Trần đại thiếu, ngươi... sao ngươi lại tới đây?
Hoàng Dĩnh chứng kiến Trần Thanh Đế, chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Đây hết thảy, tất cả đều bị người Lữ gia kia nhìn ở trong mắt. Dùng năng lực của hắn, có lý do tin tưởng tuyệt đối, Hoàng Dĩnh tuyệt đối không phải nữ nhân của Trần đại thiếu.
Hơn nữa, còn rất sợ Trần Thanh Đế.
Bất quá... vừa nghĩ tới sự kiện hơn nửa năm trước, Trần đại thiếu ý đồ cường gian Hoàng Dĩnh, người Lữ gia này cũng bình thường trở lại.
- Trần đại thiếu, ngươi tốt, ta gọi là Lữ Thái.
Người Lữ gia kia đứng lên, mỉm cười nói:
- Hoàng Dĩnh đã là nữ nhâ của Trần đại thiếu, ta sẽ không quấy rầy nữa.
- Con mẹ nó, nhanh cút ngay, sao nói nhảm nhiều như vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hung hăng càn quấy nói:
- Con mẹ nó, về sau nếu để cho lão tử biết rõ, người Lữ gia các ngươi lại đến quấy nhiễu nữ nhân của lão tử, lão tử sẽ san bằng Lữ gia ngươi. Móa...
- Vâng... vâng...
Lữ Thái liên tục gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra, không dám làm bất luận dừng lại gì, nhanh đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ Hoàng Dĩnh.
Trần đại thiếu a, gia hỏa này là không thể giảng đạo lý.
Ở loại thời khắc mấu chốt này, vẫn là không nên đắc tội vị Trần đại thiếu ngang ngược càn rỡ, hoành hành ngang ngược, không dựa theo lẽ thường an bài, không chỗ cố kỵ này cho thỏa đáng.
Nếu Trần đại thiếu dùng cái này làm cớ, mang theo một chi quân đội, xông vào Lữ gia bắt người, hắn tìm ai nói rõ lí lẽ, tìm ai khóc đây?
Không nên hoài nghi.
Trần đại thiếu là tuyệt đối có thể làm ra.
Ngay tại tối hôm qua, Trần đại thiếu hoành hành không sợ, lợi hại hò hét mang theo quân đội, bắt tất cả cổ đông rút vốn của Thanh Đế dược nghiệp.
Cái này là vết xe đổ a.
Uy nghiêm của Trần đại thiếu, là không thể khiêu khích.
Hết cách rồi, Trần đại thiếu là không thể dùng lẽ thường đến luận. Nếu như Trần đại thiếu có thể dùng lẽ thường nói chuyện, là một người bình thường, sẽ không có đáng sợ như vậy.
Nhìn Lữ Thái ly khai, ngang ngược càn rỡ trên mặt Trần Thanh Đế, lập tức biến mất không thấy. Nhìn Hoàng Dĩnh toàn thân đều đang không ngừng run rẩy, âm thầm lắc đầu.
Xem ra, thật sự là dọa sợ Hoàng Dĩnh rồi.
- Trần đại thiếu, cám ơn cậu.
Mẹ của Hoàng Dĩnh, cảm kích nhìn Trần Thanh Đế. Bất quá, làm cho nàng rất không minh bạch chính là, vì cái gì Hoàng Dĩnh sợ Trần Thanh Đế như vậy.
Dù sao, là Trần Thanh Đế trị liệu tốt chi nàng a.
Tuy rất khó hiểu, nhưng mẹ của Hoàng Dĩnh là một người thông minh, cũng không có hỏi nhiều. Nàng biết rõ, khẳng định Trần đại thiếu có nỗi khổ tâm gì đó.
- Hoàng a di, không cần khách khí, chỉ là sự tình tiện tay mà thôi. Nếu như về sau, gặp được phiền toái gì, liền trực tiếp gọi điện thoại cho cháu là được.
Đang khi nói chuyện, Trần Thanh Đế lấy một tờ giấy ghi lại số điện thoại của mình.
- Hoàng Dĩnh... Được rồi.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nhìn mẹ của Hoàng Dĩnh, cười khổ nói:
- Hoàng a di, người cũng thấy đấy, nhớ kỹ giữ bí mật.
Lúc này, Trần Thanh Đế xuất hiện dưới tình huống Hoàng Dĩnh cùng mẹ của Hoàng Dĩnh đều có mặt, đương nhiên biết rõ, mẹ của Hoàng Dĩnh sẽ có hoài nghi, cho nên mới nói một câu giữ bí mật.
Mà Trần đại thiếu cũng tin tưởng, mẹ của Hoàng Dĩnh nhất định biết rõ ý của hắn.
- Ân, a di minh bạch.
Mẹ của Hoàng Dĩnh nhìn nhìn Hoàng Dĩnh, nhẹ gật đầu, mỉm cười nói ra:
- Hoàng a di không phải một người lắm miệng, cậu yên tâm.
- Ha ha, Hoàng a di nghỉ ngơi thật tốt, có cái gì cần thì tìm cháu là được. Cháu còn có việc, đi trước rồi.
Nói xong, Trần Thanh Đế quay người rời khỏi phòng bệnh.
- Mẹ, mẹ cùng Trần Thanh Đế có chuyện gì là ta không biết hay sao? [/CHARGE]