- Trần đại thiếu là phế vật, ngươi là vật gì?
Trong óc Mục Lăng Phong, vang lên thanh âm tràn ngập khinh thường, châm chọc của Viên Cầu.
Từng chữ, giống như là bàn tay hung hăng tát vào mặt Mục Lăng Phong.
Ngươi không phải là rất lợi hại sao? Không phải mắng Trần Thanh Đế là
phế vật, khinh bỉ Trần đại thiếu sao? Vậy ngươi như thế nào bị một phế
vật đánh bay?
Không có bất kỳ sức hoàn thủ?
Phốc!
Sắc mặt Mục Lăng Phong vô cùng khó coi, ngạo tâm bị đả kích nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thổ huyết, không phải là vì thương thế!
Hoàn toàn là vì bị triệt để đả kích mà phun máu.
- Xem ra các ngươi là muốn cho Mục thiếu các ngươi... chết a.
Trần đại thiếu cũng không quay đầu, chỉ là một cước dẫm lên ngực của Mục Lăng Phong.
Ở dưới chân của Trần đại thiếu, Mục Lăng Phong muốn từ trên mặt đất
đứng lên, lại hoảng sợ phát hiện, căn bản là không cách nào làm được.
- Ngươi... ngươi nhanh thả Mục thiếu...
Bọn người Đổng Dĩnh xông lại, trong nội tâm trầm xuống, rất nhanh ngừng lại, không dám tới gần phía trước.
- Thả hắn?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lại là một cước đá vào ngực Mục Lăng Phong, lạnh giọng nói ra:
- Một người muốn đánh huynh đệ của ta tàn phế, ta sẽ bỏ qua hắn sao?
- Trần Thanh Đế, ta muốn giết ngươi.
Mục Lăng Phong trước mắt dữ tợn, hắn nằm ở trên cát vàng, phía sau lưng kịch liệt đau nhức, vô cùng nóng bỏng.
Cát vàng, đây chính là bảy tám chục độ a.
Dù thực lực của Mục Lăng Phong không tệ, nhưng, cuối cùng cũng chỉ là huyết nhục chi thân.
Trong sa mạc chỉ chừng hơn năm mươi độ, nhưng cát vàng hấp thu ánh mặt trời, đây chính là bảy tám chục độ, ai chịu được a?
Mục Lăng Phong không có kêu thảm thiết liên tục, cái kia đã rất không tệ rồi.
Mặc dù nói, trán hắn đổ mồ hôi lạnh điên cuồng, sau lưng đã truyền ra mùi thịt nướng nhàn nhạt.
- Giết ta?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, dưới chân dùng lực, Mục Lăng Phong
quyết đoán lâm vào trong cát, thân thể cùng cát vàng cân bằng rồi.
Ban đầu, chỉ là phía sau lưng bị cát vàng nhiệt độ cao làm phỏng, lần này, hai bên cũng bị liên quan đến rồi.
- Hấp...
Cảm thụ được nhiệt độ cao bảy tám chục độ, Mục Lăng Phong nhịn không
được hít sâu một hơi, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, cắn chặt hàm
răng, một câu cũng nói không nên lời.
- Trần Thanh Đế, ngươi nhanh thả Mục thiếu ra, nếu không chúng ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
Nhìn thấy bộ dáng Mục Lăng Phong thống khổ, Đổng Dĩnh vô cùng đau lòng, cắn răng mở miệng.
Nhưng mà, Trần đại thiếu lại bất vi sở động.
Giết Mục Lăng Phong?
Đó là phải làm.
Bất quá, trước hết để cho Mục Lăng Phong cảm thụ nhiệt độ trong sa mạc thoáng một phát, đó cũng là rất tốt.
Mục Lăng Phong muốn giết Trần Thanh Đế, cũng quyết định muốn giết Trần
Thanh Đế, đoạt lại Bùi Ngữ Yên. Nhưng mà, hắn không dám hiển nhiên giết.
Hiện tại Mục Lăng Phong còn không dám đánh mặt Trần gia.
Hiển nhiên giết Trần Thanh Đế, hậu quả kia không phải Mục Lăng Phong
hắn có thể thừa nhận được, cho dù là Mục U Lam cũng không chịu nỗi.
Thật đáng buồn chính là, Mục Lăng Phong còn không biết, lão nương mà hắn dựa vào, Mục U Lam đã bị Trần Thanh Đế chém giết.
Giết Trần Thanh Đế, cái kia cũng không chỉ là đắc tội Trần gia, ngay cả Lâm gia, Viên gia cũng đắc tội.
Giết toàn bộ Lâm Tĩnh Nhu và Viên Cầu?
Móa!
Mục Lăng Phong càng thêm không dám.
Ăn hết tim gấu mật báo, hắn cũng không dám!
Nhiều truyền thông, phóng viên như vậy đều biết Mục Lăng Phong hắn xuất hiện.
Diệt khẩu?
Cái kia đã là không thể nào, vì mọi hình ảnh đã thông qua vệ tinh truyền về.
Mục Lăng Phong không dám giết Trần đại thiếu, nhưng mà, Trần Thanh Đế
lại dám, một chút cũng không để ý. Trên đời này, không có người Trần
Thanh Đế hắn không dám giết.
Dù là người này, bối cảnh lại
cường hãn như thế nào, chỉ cần đáng chết, cho dù là trả một cái giá lớn, Trần Thanh Đế cũng sẽ giết.
Không chút do dự chém giết.
Giết chưa được, chờ lúc có đủ thực lực lại giết.
- Bùi Ngữ Yên, ngươi... cứu ta...
Mục Lăng Phong cảm giác mình giống như là trứng gà trước kia, sắp bị cát vàng chưng chín rồi.
Dưới loại tình huống này, Mục Lăng Phong chỉ có thể cầu khẩn, hơn nữa,
hắn cũng tinh tường biết rõ, chỉ có Bùi Ngữ Yên mới có thể cứu được hắn.
Trọng yếu hơn là, Mục Lăng Phong rất rõ ràng, Trần Thanh Đế dám giết hắn.
Bởi vì, thân phận của Mục Lăng Phong căn bản là không cách nào so sánh với Trần Thanh Đế.
Chết?
Mục Lăng Phong không muốn chết a.
Cũng không có ai nguyện ý đi chết.
Cầu Trần Thanh Đế?
Không nói đến Trần Thanh Đế căn bản là sẽ không bỏ qua hắn, coi như là
bỏ qua, Mục Lăng Phong cũng quyết không cầu phế vật Trần đại thiếu này.
Phế vật!
Vĩnh viễn đều là phế vật.
Mục Lăng Phong căn bản là không cách nào tiếp nhận, mình ở trong tay Trần Thanh Đế, không có chút sức hoàn thủ nào!
Đánh lén!
Nhất định là bởi vì đánh lén!