Liễu Nhất Thôn, đây chính là thành viên Huyết Nhận, là thần tượng của bọn hắn a, đồng thời, cũng là mục tiêu phấn đấu của bọn hắn. Mệnh lệnh của Liễu Nhất Thôn, bọn họ là tâm can tình nguyện chấp hành.
Cùng lúc đó, tại Trung Y Học Viện, bởi vì áp trục Bùi Ngữ Yên chấm dứt, Trần Thanh Đế ly khai, tất cả mọi người cũng đều nhao nhao rời khỏi đại lễ đường.
Bùi Ngữ Yên, một mình đi tới sân thượng cao nhất của Trung Y Học Viện.
- Ta đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Bùi Ngữ Yên đứng ở trên sân thượng, y nguyên không ngừng rơi nước mắt, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, giãy dụa:
- Ta vậy mà vì hắn rơi lệ, trước kia tuyệt đối là chuyện không thể nào, chẳng lẽ là bởi vì, hắn triệt để cải biến? Bởi vì hắn bỏ qua ta? Bởi vì hắn, vì ta mà cưỡng ép xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới mình?
- Bởi vì hắn đối với ta lạnh lùng, làm tổn thương lòng tự trọng nhìn như cao ngạo, lại phi thường yếu ớt kia của mình sao?
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên không ngừng chảy xuống, lặng yên im ắng:
- Có lẽ, là vì hắn thay đổi, lạnh lùng với ta, khiến cho ta không biết làm sao.
- Còn là vì, hiện tại ta với hắn mà nói, quá nguy hiểm?
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, mái tóc bay múa trên không trung:
- Vì cái gì ta sẽ vì hắn sáng tác bài hát? Là vì ta đã yêu hắn sao?
- Là thế này phải không? Tại sao lại như vậy, ta như thế nào sẽ yêu hắn? Ta trước kia rất chán ghét hắn, hận không thể giết hắn, làm sao ta có thể yêu hắn?
- Trần đại thiếu trước kia đã chết, Trần Thanh Đế hiện tại, sẽ không có ngốc như trước nữa?
Trong óc của Bùi Ngữ Yên, vang lên lời nói lúc trước của Trần Thanh Đế.
- Trần Thanh Đế, ngươi đến cùng là người nào? Như thế nào trở nên cải biến triệt để như vậy. Tại sao ngươi lại cải biến, khiến cho ta kìm lòng không được yêu ngươi, vì cái gì?
Bùi Ngữ Yên biết rõ, nàng đã yêu Trần Thanh Đế.
- Ngươi đã đến rồi.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, quay đầu, nhìn xem Trần Thanh Đế yên tĩnh đứng cách đó không xa.
- Ngươi nên biết, ta sẽ đến.
Trần Thanh Đế dùng ngữ khí bình thản nói ra, mà hắn bình thản lại làm cho Bùi Ngữ Yên cảm thấy tim đập nhanh.
Trong giọng nói bình thản, là ẩn chứa sát khí nồng hậu dày đặc.
- Trần Thanh Đế, ta phát hiện, ta hẳn là yêu ngươi rồi.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Bằng không thì, ta sẽ không vì ngươi rơi lệ.
- Ngươi nên biết, những thứ này không phải ta muốn nghe.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Còn nữa, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?
- Vô luận ngươi có tin hay không, ta thật sự đã yêu ngươi.
Bùi Ngữ Yên thống khổ nói:
- Không phải ngươi lúc trước, là ngươi bây giờ.
- Ta lại nghĩ, trước khi đoạn trí nhớ bị xóa bỏ kia trở lại, ta sẽ không yêu ngươi.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Dù ta đây, đối với ngươi rất si tình.
- Ngươi vì cái gì không muốn biết sự tình dĩ vãng? Hiện tại chẳng lẻ không muốn nhớ tới sao?
Bùi Ngữ Yên nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ta là vị hôn thê của ngươi, cũng đã yêu ngươi, kết quả này không tốt sao?
- Nếu như ngươi thật sự muốn biết, ta có thể nói cho ngươi biết. Tuy nhiên, sau khi ngươi biết, sẽ rất hận ta.
Bùi Ngữ Yên cắn răng, như là rơi xuống quyết tâm cực lớn gì đó.
- Ngươi nói cho ta biết?
Hai mắt của Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp, nhìn xem Bùi Ngữ Yên mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt, nói ra:
- Ngươi là đang tìm chết?
- Ta biết rõ, sau khi ngươi biết, ngươi có lẽ sẽ thật sự giết ta. Bất quá...
Bùi Ngữ Yên tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Nhưng mà, ngươi có quyền lợi biết rõ, ngươi không nên quên đi.
- Ta xác thực muốn biết, bất quá, ta càng muốn biết chính là, tại sao ta phải cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ.
- Điểm này, ngươi không có cách nào trả lời ta.
Trần Thanh Đế thở một hơi, thản nhiên nói:
- Bởi vì ta không biết là vì cái gì, cho nên, ngươi mới có thể sống đến bây giờ.
- Bởi vì ta muốn biết, cho nên, ta mới không có giết ngươi.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, tự giễu nói:
- Cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, đó cũng không phải một chuyện dễ dàng, người có thể làm được, quá ít, quá ít.
Về phần là chuyện gì, tuy Trần Thanh Đế rất muốn biết, nhưng hắn càng thêm quan tâm chính là, đến cùng là bởi vì sao, Trần đại thiếu kia lại không tiếc cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình.
Cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ?
Nói, dễ nói.
Làm, khó làm.
Thực tế đến cuối cùng, Bùi Ngữ Yên vì cái gì có thể ly khai? Trần gia to như vậy, tại sao phải lựa chọn ngầm đồng ý? Những chuyện này, Trần Thanh Đế không tin, Bùi Ngữ Yên sẽ nói cho hắn biết.
Nói một chút chuyện mà hắn biết rõ, đối với Trần Thanh Đế hắn mà nói, cũng không phải đồ vật trọng yếu, còn không bằng cái gì cũng không biết, lại để cho hắn thời gian dần qua bỏ niêm phong, hồi tưởng.
- Xem ra, ngươi là không muốn để ta nói cho ngươi biết rồi.
Bùi Ngữ Yên thở dài một tiếng, nói ra.
- Ngươi sẽ nói cho ta biết toàn bộ sao? Nếu như vậy, ta đây rất muốn ngươi nói cho ta biết.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đáng tiếc... Ngươi không biết.
- Hơn nữa, từ góc độ tự thuật của ngươi, mặc dù là đã biết cả sự tình, nhưng ta lại không biết.
Trần Thanh Đế nhún vai:
- Đã như vầy, ta biết rõ, cũng không phải đồ vật hoàn chỉnh?